Lục Bạch Vi lấy hết can đảm nắm chặt một cánh tay của Tề Văn Cẩm, thấy hắn không ngăn cản, nàng ta liền tiến lại gần hơn, thuận thế đổi sang giọng điệu làm nũng: “Còn có thể vì lý do gì nữa? Phu nhân chắc hẳn đã biết cây trâm vàng này là do đại nhân tặng, nên trong lòng không thoải mái.”
Nàng ta khéo léo tránh né việc giải thích làm sao Thích Ngọc biết được chuyện này.
Tề Văn Cẩm dường như cũng chẳng nghĩ tới chi tiết ấy.
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên cây trâm vàng cài trên tóc nàng ta, thần sắc trầm ngâm, không rõ đang suy nghĩ điều gì: “Vậy nên nàng ấy giận?”
“Đương nhiên…” Lục Bạch Vi đang định đáp, nhưng khi đối diện với đôi đồng tử đen láy của hắn, giọng nàng ta đột nhiên ngưng bặt. Không hiểu sao, nàng ta lại nhớ đến lời Thích Ngọc từng nói.
Tề Văn Cẩm rốt cuộc đang nghĩ tới ai vào lúc này?
Hắn dường như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Trong khoảnh khắc, Lục Bạch Vi bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Thích Ngọc. Sau khi mất đi sự sủng ái của Tề Văn Cẩm, tất cả những gì nàng ta làm đều trở nên lố bịch và đáng thương.
Nhưng điều càng bi ai hơn là, ngoài Thích Ngọc ra, nàng ta không tìm được chủ đề nào khác để thu hút sự chú ý của Tề Văn Cẩm.
“Kỳ thực, nghĩ kỹ lại, tỷ tỷ đại khái cũng chỉ không thích thiếp mà thôi,” Lục Bạch Vi nhanh chóng đổi giọng, trên mặt nở nụ cười, “Nói đến chuyện giận dỗi thì cũng không hẳn. Đại nhân cũng biết, tỷ tỷ xưa nay vốn rộng lượng, đâu vì việc đại nhân nghỉ lại chỗ thiếp một đêm hay tặng thiếp món quà nào mà nổi giận. Thiếp thấy sắc mặt tỷ ấy mấy hôm nay còn tốt hơn trước nhiều.”
Sắc mặt Tề Văn Cẩm trong khoảnh khắc thoáng u ám.
“Nàng ấy quả thật rất rộng lượng.” Giọng điệu hắn nghe thế nào cũng không giống lời khen ngợi.
Ngón tay Tề Văn Cẩm khẽ động, như sực nhớ cánh tay mình vẫn bị Lục Bạch Vi nắm chặt. Hắn rút tay lại, đồng thời đứng dậy.
“Đại nhân,” Lục Bạch Vi vội đứng lên theo hắn, “Hay là uống chút canh đi, để ấm bụng.”
Lần này, Tề Văn Cẩm không từ chối.
*
Thích Ngọc chỉ được vài ngày yên bình, thì Tề Văn Cẩm lại xuất hiện trong viện của nàng.
Khi hắn đến, Tề Chiêu cũng đang ở đó.
Ánh mắt cậu bé sáng lên ngay khi thấy phụ thân bước vào, nhưng dường như cậu bé nhớ ra việc hai ngày qua phụ thân ở trong viện của nữ nhân khác, nên ngay khoảnh khắc sau, niềm vui dường như bị kìm nén. Cậu bé đứng dưới mái hiên, giọng điệu không chút cảm xúc gọi: “Phụ thân.”
Giọng điệu không cảm xúc ấy lại chính là biểu hiện rõ nhất của sự không vui.
Tề Văn Cẩm ngược lại nở nụ cười trên môi.
Thích Ngọc nhìn ra được, hắn chẳng để tâm lắm đến sự tức giận của Tề Chiêu. Tính tình trẻ nhỏ vốn vậy, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Song hôm nay, Tề Chiêu có vẻ khó dỗ hơn thường lệ. Tề Văn Cẩm cúi người, không biết nói gì với con trai, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy sắc mặt Tề Chiêu dịu đi.
Hôm nay trời hiếm hoi có nắng, nhưng vẫn lạnh giá. Ánh mặt trời chiếu trên nền tuyết chẳng mang lại chút ấm áp nào.
Thích Ngọc ôm lò sưởi trong tay áo, lặng lẽ nhìn hai phụ tử. Bất chợt, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Tề Văn Cẩm.
Hắn bất động, một tay vẫn đặt trên vai Tề Chiêu, nụ cười trên mặt đã giấu đi, ánh mắt trầm lặng khẽ lướt qua nàng.
Không gian bỗng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, người ta có thể lầm tưởng đây chỉ là một đôi phu thê đang giận dỗi, và nam nhân kia đang chờ một bậc thang để bước xuống.
Thích Ngọc vốn không để tâm đến việc cúi đầu hay không, nhưng trong tình cảnh này, nàng lại chẳng thể mở miệng.
Nàng nhìn sang Tề Chiêu. Bình thường, Chiêu nhi rất thích phụ thân, tính tình cũng trầm ổn hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, hiếm khi bộc lộ sự hờn dỗi như vậy.
Thích Ngọc biết, con trai đang không vui thay cho nàng.
Cuối cùng, nàng vẫn bước tới, đưa lò sưởi cho Thu Dung đứng bên cạnh, rồi tiến về phía hai phụ tử.
“Đại nhân.”
Khi nàng đến gần, Tề Văn Cẩm phải ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn khẽ ừ một tiếng, yết hầu khẽ chuyển động, hỏi: “Đã dùng bữa chưa?”
“Dùng rồi.” Nàng đáp.
Trước mặt Tề Chiêu, hai người họ luôn giữ vẻ hòa hợp. Thấy phụ mẫu nói chuyện, Tề Chiêu dường như cũng khẽ thở phào.
“Ta mang quà cho con trai, cùng đi xem đi.”
“Quà gì vậy?” Thích Ngọc thuận miệng hỏi, nhưng Tề Văn Cẩm lại ngẩn ra, như thể việc nàng tiếp lời là điều gì hiếm lạ.
Trước khi hắn cúi đầu, nụ cười dường như đã ánh lên trong mắt.
“Chiêu nhi còn chưa biết là quà gì, sao có thể nói trước với nàng.” Nói xong, hắn thuận tay bế Tề Chiêu lên khi đứng dậy, “Để ta ôm xem, mấy ngày nay có phải con lại cao lên chút rồi không?”
Tề Chiêu giữ khuôn mặt lạnh lùng, giãy giụa: “Phụ thân, con đã lớn rồi!”
Câu nói này chọc Tề Văn Cẩm bật cười. Hắn kiên quyết bế con trai lên, còn vỗ nhẹ đầu con trai: “Lớn thế nào cũng là con trai ta, để phụ thân ôm thì có gì mất mặt? Ừm… Quả nhiên nặng hơn rồi, vài năm nữa, ta e là không ôm nổi con rồi.”
Hắn quả thực rất có tài dỗ trẻ con. Sự giận dỗi của Tề Chiêu rõ ràng đã vơi đi nhiều, nhưng cậu bé vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, thân mình cứng nhắc, ánh mắt thường liếc về phía mẫu thân.
Tề Chiêu lớn nhanh, giờ đã khá nặng, nhưng Tề Văn Cẩm chỉ cần một tay đã ôm chắc, tay còn lại đưa về phía Thích Ngọc.
Thích Ngọc nhìn thấy ánh mắt cẩn thận của con trai, chắc hẳn con trai vẫn lo nàng giận Tề Văn Cẩm, nên nàng thuận thế nắm lấy tay hắn.
Cơ thể cứng nhắc của Tề Chiêu lúc này mới thả lỏng đôi chút. Cậu bé vòng tay ôm cổ phụ thân, ở sau lưng hắn lén đập hai cái, ý nhắc nhở hắn phải xin lỗi mẫu thân.
Thích Ngọc thực ra nhìn thấy hành động nhỏ ấy, cũng cảm nhận được bàn tay nắm tay nàng khẽ siết chặt hơn.
“Là ta không tốt.” Không ngờ hắn thật sự nghe theo Tề Chiêu mà nói.
Lời này mang ý nhún nhường.
Nhưng Thích Ngọc chỉ thấy toàn thân không thoải mái. Nàng nhìn sang, thấy cả hai phụ tử đều đang nhìn mình. Với một đứa trẻ yêu cả phụ thân lẫn mẫu thân, dĩ nhiên hy vọng phụ mẫu hòa thuận.
“Đại nhân nói quá rồi.”
Nàng đè nén mọi cảm giác khó chịu, cùng Tề Văn Cẩm bước ra ngoài. Bóng dáng ba người, trong mắt người ngoài, trông hài hòa đến mức khiến người ta ghen tị.
Món quà của Tề Văn Cẩm là một chú ngựa trắng nhỏ. Không biết hắn đưa vào phủ từ lúc nào, đến Thích Ngọc nhìn thấy cũng phải ngẩn ra.
Đôi mắt Tề Chiêu sáng rực. Khi được Tề Văn Cẩm đặt xuống đất, cậu bé lập tức chạy đến, rồi hỏi: “Phụ thân ơi, đây là tặng con sao?”
“Không tặng con thì tặng ai? Có quà thì gọi phụ thân ơi~, không quà thì chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng phụ thân thôi.” Tề Văn Cẩm cười, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Tề Chiêu chớp mắt, quay đầu vuốt lông ngựa, không nói gì.
“Đầu xuân sang năm, có thể mời một sư phụ đến dạy Chiêu nhi cưỡi ngựa.”
Thích Ngọc phản ứng một chút mới nhận ra hắn đang nói với mình, đáp: “Cũng tốt, nó đã ầm ĩ muốn học từ lâu rồi.”
Chỉ vì tuổi còn nhỏ, sợ bị thương nên chưa cho học.
“Hoàng thượng sang năm muốn chọn thư đồng cho Nhị hoàng tử. Tuổi hai đứa nhỏ xấp xỉ nhau, với Chiêu nhi mà nói, đây là một cơ hội tốt.”
Thích Ngọc khẽ động lòng. Nếu có thể trở thành thư đồng của hoàng tử, quả là không gì tốt hơn. Huống chi Nhị hoàng tử xuất thân từ trung cung, là người được lòng tất cả xem như Thái tử tương lai.
“Nhị hoàng tử hình như lớn hơn Chiêu nhi một tuổi.” Khi trưởng thành, hơn một tuổi cũng không đáng kể, nhưng với trẻ nhỏ, cách một tuổi đôi khi khó chơi chung.
“Ừm.” Tề Văn Cẩm nhìn đứa nhỏ cách đó không xa, giọng điệu ẩn chứa niềm tự hào, “Không cần lo, hơn một tuổi thì đã sao, Chiêu nhi thông minh, sẽ không thua kém ai.”
“Phụ thân, con muốn lên cưỡi!”
Nghe thấy tiếng của Tề Chiêu, Tề Văn Cẩm bước tới. Dù chỉ là bóng lưng, Thích Ngọc dường như vẫn thấy được nụ cười của hắn.
“Con ngồi lên đi, ta sẽ dắt.”
“Nó có ngoan không?” Tề Chiêu vẫn còn chút lo lắng.
Tề Văn Cẩm cười, một tay nhấc con trai lên ngựa, đáp: “Con ngoan thì nó sẽ ngoan.”
Thích Ngọc đứng dưới hiên, nhìn Tề Văn Cẩm dắt dây cương, dẫn Tề Chiêu đi lòng vòng trong sân. Đứa nhỏ ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt đỏ bừng, vừa vì lạnh, vừa vì hào hứng.
“Ngựa cao quá!” Tề Chiêu phấn kích nói.
“Cẩn thận một chút.” Ánh mắt Tề Văn Cẩm không rời con trai, rõ ràng lo lắng con trai bị ngã.
Nhưng Tề Chiêu không chút lo lắng, còn vui vẻ vẫy tay với Thích Ngọc, gọi: “Mẫu thân!”
Thích Ngọc mỉm cười đáp lại.
Như thế này cũng tốt. Cảm giác buồn bực như kim châm trong lòng nàng, trong nụ cười của con trai, thoáng chốc dịu đi.
Chỉ cần Chiêu nhi có thể bình an lớn lên.
Tề Văn Cẩm yêu thương Chiêu nhi, mưu tính tương lai cho con trai. Đến khi biết sự thật… e là hắn sẽ càng tuyệt vọng hơn?
*
Buổi chiều, Tề Chiêu còn có tiết học, nên không ở lại được lâu.
“Phụ thân, sau khi con đọc sách xong, có thể đến đây cho nó ăn không?”
“Được.” Đây là ngựa của Tề Chiêu, bồi dưỡng tình cảm dĩ nhiên không có gì sai, “Nhưng khi không có ta, con không được tự cưỡi.”
“Con biết rồi.”
“Mẫu thân, con đi đây.”
Thích Ngọc mỉm cười nói: “Đi đi.”
Trong viện chỉ còn lại hai người họ. Cùng nhau trở về, đến khi vào trong viện, Thích Ngọc vẫn không thấy Tề Văn Cẩm có ý định đổi hướng.
Xem ra hôm nay hắn không cần vào cung.
Đang cúi đầu suy nghĩ, bất chợt giọng Tề Văn Cẩm vang lên bên tai.
“Hai ngày nay nàng ngủ thế nào?”
Thích Ngọc nghĩ một chút mới đáp: “Cũng được.”
Nàng biết nếu nói ngủ ngon, e là tỏ ra quá thờ ơ với hắn, nhưng nếu nói không tốt, lại như cố ý làm khó. Nàng im lặng một lúc rồi nghĩ trả lời thế này là ổn nhất.
Tề Văn Cẩm quả nhiên không truy hỏi thêm. Trong tầm mắt Thích Ngọc, một bàn tay thon dài xuất hiện. Nàng theo bản năng lùi lại, nhưng chưa kịp lùi xa, hắn đã dùng hai ngón tay nắm lấy góc áo nàng.
Hắn kéo mạnh, Thích Ngọc ngã vào lồng ngực hắn.
“Nàng bảo ta đến chỗ nàng ta, ta đã đi, vậy mà nàng lại không vui.”
“Ta không có không vui.”
“Vậy là vui?” Giọng Tề Văn Cẩm mang theo vài phần nguy hiểm.
Hắn dường như mong nàng không vui hơn. Thích Ngọc không đáp, và Tề Văn Cẩm có lẽ cho rằng nàng thật sự không vui.
“Ta đã bảo nàng ta đến hầu hạ bên phụ thân. Nàng nói đúng, bên phụ thân nên có người tận hiếu.”
Hắn như đang dùng chuyện này để lấy lòng nàng. Việc này cứ thế mơ hồ trôi qua. Khi Tề Văn Cẩm cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, Thích Ngọc không phản kháng, cũng không nói gì về việc còn là ban ngày.
Với một nam nhân không kiêng chay mặn như hắn, ban ngày phóng túng thì có là gì? Chỉ là hôm nay hắn có phần vội vàng, giống như đêm hắn mới từ Quỳnh Châu trở về. Thích Ngọc bị hắn hôn đến tê dại cả môi và lưỡi.
Khi tách ra, sợi chỉ bạc kéo ra cũng bị Tề Văn Cẩm liếm đi.
Thích Ngọc khép hờ mắt, để mặc bàn tay hắn lướt trên người mình. Lợi ích duy nhất của nhiều năm làm phu thê có lẽ là sự quen thuộc với cơ thể nhau. Dù không còn cảm giác mới mẻ, dù trong lòng đầy mâu thuẫn, nàng vẫn bị khơi dậy dục vọng.
Chuyện này chẳng có gì to tát. Thích Ngọc từ lâu đã tự nhủ như vậy. Nàng cũng chỉ là một con người bình thường.
Cho đến khi những nơi nhạy cảm trên cơ thể bị hắn lặp đi lặp lại liếm láp, mút vào, làn da Thích Ngọc run lên từng đợt. Cảm giác chìm đắm đáng sợ khiến nàng muốn giãy giụa, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Tề Văn Cẩm giữ chặt.
Hắn cố ý khiến nàng tan rã. Đến khi thần trí nàng gần như hỗn loạn, hắn bất ngờ hỏi: “Nàng thật sự không để tâm sao?”
Thích Ngọc biết hắn đang hỏi về chuyện Lục Bạch Vi. Nàng mở mắt nhìn hắn. Cơ thể hắn căng cứng, rõ ràng đang kìm nén. Trời lạnh giá, vậy mà trên trán hắn lấm tấm mồ hôi. Dù phải chịu đựng, hắn vẫn muốn hỏi.
Lòng tự trọng kỳ lạ của nam nhân này.
“Đại nhân đi đâu, còn cần ta sắp xếp sao…”
Câu nói cuối cùng chìm trong nụ hôn của Tề Văn Cẩm. Hắn rốt cuộc không kìm nổi. Tiếng gầm gừ như dã thú bật ra từ cổ họng hắn. Lời đáp của nàng có khiến hắn hài lòng hay không, Thích Ngọc chẳng thể biết.
Dù hắn vui hay giận, kết quả vẫn là những động tác càng thêm mãnh liệt.
Khi mây mưa qua đi, cảm giác tự ghê tởm quen thuộc ập đến sau khi dục vọng tan biến. Vì thế, khi Tề Văn Cẩm định dán người lên lần nữa, Thích Ngọc theo bản năng né tránh.
“Đại nhân đúng là tinh lực dồi dào.”
Khác với sự chán ghét của nàng, Tề Văn Cẩm lúc này rõ ràng đang rất hứng khởi, còn đùa giỡn: “Người có tinh lực tốt như ta không nhiều đâu.”
Không hiểu sao, lời nói của hắn khiến một đoạn ký ức phủ bụi chợt hiện lên trong đầu Thích Ngọc.
Nàng thực sự đã quên gần hết. Nam nhân ấy không nói gì suốt cả quá trình, chỉ có tiếng thở gấp nặng nề. Hắn không biết trúng phải loại thuốc gì, nên không hề kháng cự, thậm chí khi Thích Ngọc dừng lại, hắn còn chủ động chuyển động eo.
Đến cuối cùng, khi nàng nghĩ hắn đã kiệt sức, nam nhân ấy lại không biết lấy đâu ra sức mạnh, đột nhiên phá tung dây trói, đôi tay to lớn siết chặt lấy eo nàng, khiến nàng hoảng sợ.
Giọng nói khàn khàn kỳ lạ của hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
May mà đó là chút sức lực cuối cùng của hắn.
Chẳng đợi Thích Ngọc trả lời, hắn đã ngất đi.
Nữ nhân khép mắt, thoáng thất thần. Nàng cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện ấy.