Những chuyện như thế này, trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra.
Lần đầu tiên Lục Bạch Vi đến thỉnh an Thích Ngọc với tư cách là thiếp thất, nàng ta còn chưa kịp quỳ xuống đã bị Tề Văn Cẩm nhẹ nhàng kéo dậy từ mặt đất.
“Đều là trong nhà, không cần nhiều quy củ như vậy.” Tề Văn Cẩm khi ấy thần sắc lạnh nhạt, thốt ra câu “Thành thân với nàng ta không phải ý nguyện của ta”, nhưng giọng điệu lại dịu dàng, ánh mắt nhìn Lục Bạch Vi tràn đầy ôn nhu.
Lục Bạch Vi e ấp nép vào lòng hắn, khẽ ngẩng đầu nhìn Thích Ngọc. Nàng ta có một gương mặt yêu kiều, quyến rũ, đôi mắt lại trong trẻo, thuần khiết, khiến người ta chỉ muốn che chở, bảo vệ.
Thích Ngọc sớm đã đoán được cuộc hôn nhân này chẳng có gì đáng để trông mong. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, ngay ngày thứ hai sau tân hôn, phu quân của mình không thèm cùng nàng đi thỉnh an mẹ chồng, mà lại đối xử dịu dàng với một nữ nhân khác, trong lòng nàng vẫn nhói lên một cơn đau sắc bén, dù chỉ thoáng qua.
“Phu quân nói rất đúng,” Thích Ngọc cố gắng đè nén cảm xúc, giọng nói bình thản, “Sau này ở trong phủ, muội muội không cần giữ nhiều lễ tiết như vậy.”
“Như vậy sao được?” Lục Bạch Vi vội vàng xua tay, vẻ mặt hoảng hốt, “Tỷ tỷ là chính thất, ta nên tuân theo quy cũ mà làm.”
Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Tề Văn Cẩm, giọng nhỏ nhẹ: “Cẩm ca ca, hãy để thiếp dâng trà thỉnh an tỷ tỷ.”
Tề Văn Cẩm thoáng lộ vẻ không muốn, điều này Thích Ngọc nhìn rõ. Nàng định mở miệng nói không cần, nhưng thấy ánh mắt tình ý dạt dào của hai người, nàng bỗng cảm thấy mình nói gì cũng sai, đành lặng lẽ im lặng.
Cuối cùng, Tề Văn Cẩm vẫn không lay chuyển được Lục Bạch Vi, để nàng ta dâng trà cho Thích Ngọc.
Thích Ngọc nghĩ rất đơn giản. Nếu Lục Bạch Vi không dâng trà, nàng sẽ không trách cứ. Nếu nàng ta dâng trà, nàng sẽ nhận. Dù sao, sau này chỉ cần giữ khoảng cách với họ, sống tốt cuộc đời của mình là đủ.
“Tỷ tỷ.” Lục Bạch Vi cẩn thận đưa tách trà lên.
Tề Văn Cẩm đứng ngay sau lưng nàng ta. Khi Thích Ngọc ngước mắt, ánh nhìn vô tình chạm vào ánh mắt của hắn.
Hắn quả thực rất tuấn tú. Từ lần đầu gặp Tề Văn Cẩm, Thích Ngọc đã nghĩ như vậy. Đôi mắt đào hoa đa tình ấy dễ dàng khiến người khác say mê.
Nhưng ánh mắt vừa chạm nhau, không biết nghĩ gì, Tề Văn Cẩm đột nhiên dời mắt đi, trên gương mặt thoáng hiện chút lúng túng.
Thích Ngọc không để tâm, cũng không so đo việc Lục Bạch Vi nói là dâng trà nhưng lại đứng đó, bưng tách trà không đưa tới. Nàng đưa tay định nhận lấy, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào tách, chiếc tách đột nhiên rơi xuống.
Tách và nắp tách trà tách rời trong không trung, nước trà nóng bắn tung tóe, phần lớn đều hắt lên tay Thích Ngọc.
“A!”
Tiếng kêu kinh hãi vang lên từ miệng Lục Bạch Vi. Thích Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Tề Văn Cẩm đã nhanh chóng kéo Lục Bạch Vi vào lòng, che chở cho nàng ta.
Chiếc tách rơi xuống đất, vỡ tan, phát ra âm thanh giòn vang.
“Bạch Vi, nàng có sao không?” Tề Văn Cẩm vội nắm lấy tay Lục Bạch Vi, giọng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng rõ rệt.
“Thiếp không sao.” Lục Bạch Vi lập tức nhìn về phía Thích Ngọc, giọng run run, “Tỷ… Tỷ tỷ, ta xin lỗi.”
“Nàng xin lỗi cái gì chứ?” Tề Văn Cẩm lập tức ngắt lời nàng ta. Khi nói câu này, ánh mắt lạnh lùng của hắn quét về phía Thích Ngọc, như thể đã chắc chắn rằng nàng cố ý bắt nạt Lục Bạch Vi. Không, không chỉ là như thể, mà là hắn đã nhận định như vậy. “Thích Ngọc, ta còn đứng ngay đây.” Ý của hắn là, ngay trước mặt hắn, Thích Ngọc còn dám bắt nạt người trong lòng hắn.
Thích Ngọc thoáng nhìn bàn tay bị Tề Văn Cẩm nắm chặt, rồi lặng lẽ thu tay mình vào trong tay áo.
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đè nén ý muốn biện giải. Hắn sẽ không tin nàng. “Sắp đến tết, đúng là không nên để xảy ra chuyện xui xẻo. Muội muội và ta có lẽ bát tự không hợp. Sau này, muội muội ít đến chỗ ta thì hơn.”
Lục Bạch Vi còn muốn nói gì đó, nhưng Tề Văn Cẩm đã thay nàng ta đáp: “Được rồi. Chúng ta đi thôi. Nàng có bị bỏng không?”
Thích Ngọc nhìn bóng lưng đôi nam nữ ấy khuất dần, cho đến khi nha hoàn Ngọc Châu phát hiện mu bàn tay nàng bị bỏng đỏ một mảng lớn.
“Tiểu thư! Trời ơi, tay người!” Ngọc Châu là nha hoàn nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Nha đầu này tính tình nhút nhát, lại hay làm quá, thấy Thích Ngọc bị thương, vừa bôi thuốc cho nàng, vừa đau lòng đến mức lau nước mắt.
“Ta thấy nữ nhân kia chẳng phải người tốt lành gì. Nàng ta chỉ là một thiếp thất, sao dám càn rỡ trước mặt tiểu thư như vậy?”
“Sau này không gặp mặt là được.” Thích Ngọc đáp.
Người ta tình đầu ý hợp, còn nàng, dù làm gì cũng chỉ như công cụ điều hòa tình cảm của họ, không khác nào một vai hề nhảy nhót. Nàng chỉ có thể đứng yên không làm gì cả.
Nhưng Lục Bạch Vi lại không để nàng được toại nguyện.
Từ trước đến nay, nàng ta luôn như vậy, dường như niềm vui của nàng ta chỉ trọn vẹn khi được khoe khoang trước mặt Thích Ngọc.
“Ta đến để thỉnh an tỷ tỷ.”
“Ừm.” Thích Ngọc thu lại dòng suy nghĩ, nâng tách trà bên cạnh lên.
“Ta hai tháng trước thân thể không khỏe, nên không thể đến thỉnh an tỷ tỷ. Hôm qua, đại nhân còn trách ta về chuyện này. Sáng nay, vừa tiễn đại nhân đi, ta liền lập tức đến đây ngay.”
Lục Bạch Vi nói, tay khẽ vuốt ve cây trâm vàng trên đầu.
Nhìn động tác ấy, Thích Ngọc nhận ra thủ đoạn của nàng ta vẫn vụng về như xưa.
Nàng gần như đoán được cây trâm này chắc chắn do Tề Văn Cẩm tặng.
“Ta đã nói rồi,” Thích Ngọc thần sắc không đổi, nói: “Bát tự của hai ta không hợp. Sau này, muội muội ít đến chỗ ta thì hơn.”
Sắc mặt Lục Bạch Vi cứng đờ. Nàng ta đương nhiên nhớ rõ những lời này. Lần đầu tiên đến thỉnh an, Thích Ngọc đã nói như vậy. Hai người đấu đá nhiều năm, nàng ta từ kẻ thắng thế giờ trở thành kẻ thua cuộc, nhưng Thích Ngọc vẫn giữ nguyên giọng điệu ấy.
Nữ nhân cắn môi, lòng đầy không cam.
Tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về nàng ta. Tình yêu của Tề Văn Cẩm, danh phận Thượng thư phu nhân cao quý, quyền quản lý hậu viện, tất cả đáng lẽ phải là của nàng ta. Nếu không phải vì Thích Ngọc xuất hiện…
“Tỷ tỷ là chính thất, ta đến thỉnh an là chuyện nên làm.”
“Nếu đã vậy,” Thích Ngọc như nhớ ra điều gì, “Cũng đúng lúc.”
Lục Bạch Vi nhìn sang.
“Phụ thân bị bệnh đã lâu, trước giường không thể thiếu người hầu hạ. Muội muội muốn thỉnh an, vậy không cần đến chỗ ta, hãy đến chỗ phụ thân.”
Lời vừa dứt, Lục Bạch Vi gần như bật dậy khỏi ghế.
“Dựa vào đâu mà bắt ta đi?”
Thích Ngọc liếc mắt nhìn nàng ta. Lục Bạch Vi dường như nhận ra giọng mình quá cứng nhắc, đành kìm nén cơn giận, dịu giọng: “Tỷ tỷ, ta biết đêm qua đại nhân nghỉ lại chỗ ta, khiến tỷ tỷ không vui, nên muốn làm khó ta. Nhưng nam nữ khác biệt, ta là nữ nhân…”
“Chẳng bảo muội phải hầu hạ gì nhiều, chỉ là đến đó ngồi một lát, trò chuyện với phụ thân mà thôi. Có bao nhiêu hạ nhân ở đó, làm gì có chuyện nam nữ khác biệt. Đại nhân bận rộn công việc, muội thay đại nhân tận hiếu một chút cũng là lẽ thường.”
Vẻ điềm tĩnh của Thích Ngọc khiến Lục Bạch Vi tức đến nghiến răng. Ai chẳng biết lão già kia mắc bệnh gì? Chỉ đứng trong căn phòng đó thôi, nàng ta đã thấy ghê tởm.
Nhưng rất nhanh, Lục Bạch Vi bình tĩnh lại, ngồi xuống, mỉm cười: “Nếu là để tận hiếu thay đại nhân, cũng phải xem đại nhân muốn ai làm việc đó. Suy cho cùng, tỷ tỷ mới là chính thất của đại nhân.” Nàng ta lại đưa tay chạm vào cây trâm vàng, “À, phải rồi, cây trâm này là do đại nhân đặc biệt tặng ta vào đêm qua, nói là mang từ Quỳnh Châu về. Không biết đại nhân đã tặng tỷ tỷ thứ gì?”
Nàng ta vội vã khoe khoang, nếu không, hẳn đã tìm được cách nhắc đến cây trâm tự nhiên hơn.
“Không có.”
Câu trả lời của Thích Ngọc khiến Lục Bạch Vi càng thêm đắc ý.
“Chắc là đại nhân quên thôi?”
Nàng ta nóng lòng muốn tìm trên gương mặt Thích Ngọc một chút biểu cảm thất bại, như khi xưa, khi trái tim Tề Văn Cẩm còn thuộc về nàng ta, nàng ta cũng thích khoe khoang sự sủng ái của hắn trước mặt Thích Ngọc.
Lúc ấy, điều đó mang lại cho nàng ta một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Nhưng lúc này, Thích Ngọc chỉ bình thản đáp: “Ừm.” Nàng nói tiếp, “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì muội về trước đi. Chuyện phụ thân, nếu muội muốn hỏi ý đại nhân, thì cứ đi hỏi. Hôm nay… có lẽ đại nhân vẫn sẽ nghỉ lại chỗ muội.”
Nói xong, nàng đứng dậy, bước vào trong phòng. Nhưng khi tay vừa chạm vào rèm châu, động tác đột nhiên khựng lại. Nàng quay đầu, nhìn Lục Bạch Vi vẫn còn ngồi đó.
“Nếu năm xưa ta tranh giành với muội, thì trong mắt muội lúc ấy, ta hẳn cũng giống như muội trong mắt ta bây giờ.”
*
Lục Bạch Vi mãi một lúc sau vẫn không hiểu ý nghĩa câu nói của Thích Ngọc.
Nàng ta mang theo nghi hoặc trở về phòng mình, đối diện gương đồng, cầm cây trâm vàng vuốt ve.
Rõ ràng nàng ta đang chiếm thế thượng phong, vậy tại sao Thích Ngọc vẫn giữ vẻ không màng đến điều gì?
Năm xưa, Thích Ngọc cũng vậy, giả bộ thanh cao, rồi cướp đi trái tim của Cẩm ca ca.
Một luồng hận ý dâng lên trong lòng Lục Bạch Vi. Nó không phải bất ngờ trỗi dậy, mà đã cắm rễ từ lâu, chỉ cần nàng ta không cẩn thận, nó sẽ lan tràn, bóp nghẹt trái tim nàng ta.
Không đúng! Nàng ta đột nhiên nghĩ thông. Thích Ngọc chắc chắn để tâm, chỉ là trong lòng không biết đang giận dữ thế nào, nếu không, sao lại cố ý làm khó nàng ta?
Nghĩ vậy, tâm trạng Lục Bạch Vi mới tốt lên.
Nàng ta chờ đến tối, cố ý sai người canh ở cổng lớn. Vì vậy, ngay khi Tề Văn Cẩm trở về, nàng ta lập tức được báo tin.
“Lục di nương, đại nhân đã về!”
Lục Bạch Vi ánh mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó là sự thấp thỏm: “Đại nhân về rồi đi đâu?”
“Cái này…” Gã sai vặt gãi đầu, “Tiểu nhân vừa thấy đại nhân về là lập tức đến báo cho ngài.”
Lục Bạch Vi tức đến nghiến răng, mắng: “Đúng là đồ vô dụng!”
Cũng may, nàng ta không phải chờ lâu. Từ cửa vang lên một loạt tiếng động. Nàng ta nhìn ra, qua màn tuyết rơi, thấy bóng dáng nam nhân trở về trong đêm.
Tề Văn Cẩm không còn nét trẻ trung như bảy năm trước, nhưng lại càng thêm tuấn tú, mang một sức hút khác. Đó là sự cuốn hút của quyền lực và địa vị tích lũy qua năm tháng.
Hơn nữa, hắn còn sẽ tiếp tục thăng tiến.
Lục Bạch Vi chẳng quan tâm gì nữa, xách váy chạy về phía nam nhân, nhưng khi đến trước mặt, nàng ta kìm lại ý định ôm lấy hắn.
Tề Văn Cẩm giờ đây mọi thứ đều tốt, chỉ có một điều không tốt là hắn không còn thuộc về nàng ta.
“Đại nhân,” đôi mắt nữ nhân hoe đỏ, trông thật đáng thương, “Thiếp còn tưởng hôm nay ngài sẽ không đến.”
Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, rồi bước vào trong.
Lục Bạch Vi vội vàng theo sau, hỏi: “Đại nhân đã dùng bữa chưa?”
“Rồi.”
“Vậy ngài có còn đói không? Thiếp mang cháo đến cho ngài.”
“Không cần.”
Tề Văn Cẩm dường như không muốn nói nhiều với nàng ta. Mãi đến khi Lục Bạch Vi ngồi xuống cạnh hắn, nàng ta mới lên tiếng: “Đại nhân, ngài phải làm chủ cho thiếp. Phu nhân cố ý làm khó thiếp.”
Ánh mắt Tề Văn Cẩm, vốn đang mơ hồ không biết hướng đâu, đột nhiên quay lại.
“Nàng ấy làm sao?”
Dường như ngay khoảnh khắc nghe đến chuyện liên quan đến Thích Ngọc, nam nhân như con rối gỗ được rót vào linh hồn, trở nên sống động.
Không, chắc chắn là ảo giác.
Lục Bạch Vi theo bản năng phủ nhận ý nghĩ ấy.
Nàng ta thậm chí không muốn nhắc đến Thích Ngọc, nhưng vì đã lỡ mở lời, đành tiếp tục: “Phu nhân bảo thiếp đến hầu hạ trong phòng lão gia. Lão gia đang bệnh, thiếp không phải không muốn, nhưng nam nữ khác biệt. Nếu sau này truyền ra lời không hay, thì thiếp biết sống sao?”
Nàng ta đã trở lại với giọng điệu yếu đuối, đáng thương thường ngày, nhưng trên gương mặt Tề Văn Cẩm lại không có chút thương xót. Hắn nghiêng đầu, tựa vào một bên, thờ ơ nói: “Nghe ra, đúng là nàng ấy đang làm khó nàng.” Nhưng ngay sau đó, hắn đổi giọng, hỏi: “Nàng đã làm gì mà khiến nàng ấy tức giận như vậy?”