Thoáng chốc, ý nghĩ muốn trốn chạy lóe lên trong đầu Thích Ngọc. Đối diện với nam nhân trước mặt, cảm giác áp bức mà hắn mang đến quá rõ ràng, khiến nàng nhất thời sinh ra ý định ấy.
Nhưng rất nhanh, nàng đã tỉnh táo trở lại.
Trốn? Nàng làm sao có thể trốn được?
Nàng đã phải vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay. Thù hận của nàng vẫn chưa báo, những thứ thuộc về nàng vẫn chưa lấy lại được. Hà cớ gì nàng phải trốn chạy?
Vì thế, bước chân vừa định lùi lại lập tức dừng hẳn. Sau một thoáng suy tư, Thích Ngọc hít sâu một hơi, hướng về phía Tề Văn Cẩm đang tiến tới mà bước lên hai bước.
Nàng đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác, nhưng khi nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, lời nói bỗng nhiên nghẹn lại nơi cổ họng.
Trong trí nhớ của Thích Ngọc, Tề Văn Cẩm chưa bao giờ tiều tụy đến vậy. Từ “tiều tụy” này khiến chính nàng cũng cảm thấy khó tin, nhưng nam nhân trước mặt, vào khoảnh khắc này, quả thực mang đến cảm giác như thế.
Đôi mắt hắn phủ đầy tơ máu, quầng thâm xanh tím dưới hốc mắt như thể đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế. Trên cằm còn lún phún râu, mái tóc được buộc cũng không còn chỉnh tề như xưa. Dù là thời còn làm tài tử phong lưu ở Thanh Châu hay hiện tại, khi đã trở thành cận thần được hoàng đế trọng dụng, hắn luôn chú trọng vẻ ngoài của mình.
Chẳng lẽ, sự tiều tụy này là vì nàng mất tích?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT