Chiếc xe bò lắc lư không ngừng, lão ông tóc bạc ngoái đầu lại nhìn, thấy thiếu niên kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt lại trắng bệch không chút huyết sắc, ông càng thêm lo lắng, cảm thấy tình trạng của y đã trở nên nguy kịch, chỉ biết cắm đầu đánh xe, mong mau chóng đưa y tới y quán trong trấn để trị thương.
Tuyết lại bắt đầu rơi xuống trên bầu trời , con đường núi bị bánh xe nghiền qua để lại những rãnh sâu nông xen kẽ. Tuyết tan thành từng vũng nước nhỏ đọng trong rãnh, chỗ này một đám, chỗ kia một mảng, lẫn với đất bùn ẩm ướt, vừa nhớp nhúa lại vừa bẩn thỉu.
“Lão bá!”
Tiếng xe bò cọt kẹt át cả tiếng gọi, huống chi lão ông lại lãng tai, thành ra ban đầu ông cũng chẳng để ý tiếng gọi ấy, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng gọi dồn dập: “Lão bá! Mau dừng xe lại!”
Cùng lúc ấy, có tiếng bánh xe khác lộc cộc lăn tới gần. Lão ông ngoái đầu nhìn thử, lập tức vội vàng kéo dây cương để dừng xe lại, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, hỏi lớn: “Có chuyện gì vậy?”
Người đánh xe kia là một thanh niên vận áo vải thô, cất tiếng thở phào: “Lão bá, gọi ngài bao nhiêu tiếng rồi đấy, bây giờ ngài mới chịu dừng!”
Nói xong, hắn chỉ tay về phía sau: “Cô nương này nói, người nằm trên xe của ngài là ca ca của nàng.”
Phía sau hắn là một cô gái lấm lem bùn tuyết, trên người dính không ít nước bẩn, mặt mũi cũng nhòe nhoẹt đất cát. Lão ông nhìn kỹ, không khỏi ngạc nhiên: “Ôi chao, cô nương, sao lại thành ra thế này rồi? Té ngã à?”
Thương Nhung bước xuống từ trên xe của thanh niên kia, cúi người cảm tạ với hắn, sau đó tiến lại gần xe bò. Nàng nghiêng mặt nhìn thiếu niên vẫn đang nhắm nghiền mắt nằm trong xe, nói: “Bá bá, cháu đã tìm được đồ rồi.”
“Tìm được rồi?”
Lão ông nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá, mau lên xe đi, lão phu đưa hai huynh muội các cháu tới y quán trong trấn.”
“Cảm ơn ạ.”
Thương Nhung khẽ đáp một tiếng, thấy lão ông đưa tay ra, liền mượn lực ấy bước lên xe. Xe bò lại lắc lư tiến về phía trước, cảnh núi hai bên trôi qua chầm chậm. Nàng ôm đầu gối ngồi thu mình lại, chẳng còn tâm trí đâu mà ngẩng đầu nhìn ngắm gì nữa.
Không biết từ lúc nào, khóe mắt nàng đã ươn ướt. Lông mi khẽ chớp, nàng lặng lẽ quỳ ngồi xuống, yên lặng nhìn thiếu niên trước mặt, một lúc sau, chậm rãi vươn tay về phía y.
Bàn tay cố tình bôi đầy bùn đất của nàng nhẹ nhàng quệt lên mặt y, nàng dùng cả hai tay, tỉ mỉ bôi từng chút từng chút một.
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên đã trở nên lấm lem bùn đất, không còn nổi bật gây chú ý như trước nữa. Thương Nhung cuối cùng cũng dừng tay lại, nhưng ngay khoảnh khắc nàng rút tay về, cổ tay của nàng lại bất ngờ bị nắm chặt.
Nàng chưa kịp kêu lên thì đã bị giật mạnh về phía trước, cả người đều nghiêng xuống đổ về phía y. Thiếu niên kia đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt ấy còn lạnh hơn cả ánh thép lóe lên từ lưỡi kiếm.
Trái tim nàng đập thình thịch, Thương Nhung sợ đến trừng lớn mắt, cổ tay bị bóp càng lúc càng đau, nhưng nàng vẫn không dám thốt ra tiếng nào.
“Không phải ngươi đã chạy trốn rồi sao?”
Giọng nói của y rất khẽ.
Thương Nhung cắn chặt răng không nói gì. Giữa khoảng cách gần kề trong gang tấc, Chiết Trúc nhìn rõ bầu mắt hơi đỏ của nàng, hàng mi còn ẩm ướt hơi nước. Y đột nhiên buông cổ tay nàng ra, nhưng bàn tay kia lại đè nhẹ lên sau gáy nàng, buộc nàng phải cúi đầu thấp hơn nữa.
Giọng nói của y khàn khàn, yếu ớt, quanh quẩn bên tai nàng: “Ngươi nên thấy may mắn vì đã quay lại, nếu không…”
“Nếu không cái gì?”
Thương Nhung ngẩng đầu nhìn y, giọng nói cũng nhẹ như gió, cả gương mặt của nàng đều đã lấm lem bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng vẫn nói: “Ngươi biết mà, ta không sợ chết.”
Chiết Trúc sững người trong một thoáng.
Nàng rõ ràng trông yếu đuối, đáng thương, vậy mà thỉnh thoảng nàng lại toát ra khí chất không chịu nhún nhường.
“Dĩ nhiên là ta biết ngươi không sợ chết,”
Khoé mắt y chỉ hơi cong lên, hiện ra một độ cong xinh đẹp, “Nhưng ngươi nhất định sợ ai đó, nếu không, ngươi đã chẳng chạy.”
Thương Nhung mấp máy môi, chẳng thể nào phản bác được câu nào, nàng chỉ đành quay mặt đi, tránh né ánh mắt dò xét của y.
“Là ta sai.”
Nàng im lặng một hồi rồi nhẹ giọng nói, “Khi ở trên núi, ta đã hứa với ngươi rằng là sẽ cùng ngươi đi tìm đại phu, vậy mà lại định nuốt lời giữa chừng, thật sự là không nên.”
Lời xin lỗi đột ngột của nàng khiến Chiết Trúc thoáng cảm thấy ngoài ý muốn. Bộ dáng của nàng đúng là trông như vừa mắc lỗi, lúc này lại còn bị hai ngón tay của y đè nhẹ ở sau gáy, chẳng khác nào một con mèo ngoan ngoãn mất hết khí thế.
Sương mù ẩm lạnh trong núi bị nắng sớm dần hong khô, xe bò vẫn lộc cộc lắc lư không ngớt. Dù mặt y đã lấm lem bùn đất, hàng chân mày cùng ngũ quan của y vẫn vô cùng tuấn tú và sáng sủa.
Y buông nàng ra, các ngón tay khẽ cử động, bóc lớp giấy dầu bọc bên ngoài một thứ, rồi cầm thứ ấy nhét vào miệng nàng.
Thương Nhung hoàn toàn không kịp đề phòng, khoảng cách giữa hai người họ quá gần, nàng kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt y.
Hơi thở của thiếu niên nhẹ nhàng phả ra như gió lướt qua. Giọng nói của y vẫn rất khẽ, ẩn trong tiếng xe bò lắc lư, chỉ nàng mới có thể nghe thấy rõ: “Ngươi không vứt bỏ ta lại, đây là phần thưởng.”
Hương vị chua chua ngòn ngọt lan ra khắp đầu lưỡi, Thương Nhung chợt nhận ra đó là một viên kẹo mơ.
Bầu trời trong vắt, trong mắt y lờ mờ phản chiếu hình bóng nàng. Không hiểu sao, đến cả việc thở nàng cũng không dám thở mạnh, vội vàng quay đi tránh né, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy trong cơn gió lạnh.
Trấn Dụ Lĩnh nằm gần thành Nam Châu, cũng coi như là một trấn lớn, người qua kẻ lại tấp nập, còn có chút phồn hoa. Đầu trấn dựng mấy cái lều trà đơn sơ, những người khuân vác, kéo xe không vào trà lâu trong trấn nổi thì hay ghé đây uống một văn trà, nghỉ chân sưởi ấm, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
“Trên quan đạo mà cũng dám ám sát đương kim Thánh Thượng, bọn phản quân ấy gan to bằng trời!”
“Còn không phải sao? Nghe nói bây giờ trên trấn này có nhiều binh sĩ lắm, chắc là đang truy lùng dư đảng của bọn phản quân đấy!”
“…”
Những lời bàn tán hỗn loạn vang bên tai Thương Nhung, nhưng mãi đến khi xe bò vào hẳn trong trấn, nàng vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tin tức nào về việc mình mất tích.
Chẳng lẽ bọn họ đã che giấu chuyện đó?
Bọn họ còn chưa phát hiện ra là nàng đã tự mình bỏ trốn?
Có lẽ, bọn họ nghĩ rằng nàng bị phản quân bắt đi?
Việc liên quan đến thể diện của hoàng thất Đại Yến, có lẽ Thánh Thượng không muốn để lộ chuyện nàng rơi vào tay phản quân ra.
Trong lòng Thương Nhung rối bời, mãi đến khi xe bò dừng lại trước cửa y quán Khang Bình, nàng mới hoàn hồn trở lại, vội vàng đỡ Chiết Trúc xuống xe rồi quay sang cảm ơn lão ông kia.
Chiết Trúc chẳng buồn để ý, tùy ý ngồi xuống chiếc giường hẹp trong y quán. Tên học trò trẻ tuổi nhìn thấy vết bùn đất trên người y dính vào lớp vải trắng lót bên dưới, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng lão đại phu chỉ phất tay, ý bảo hắn ta không cần phải nói gì hết.
Đợi đến khi Chiết Trúc cởi áo khoác ra, để lộ lớp vải băng nơi cánh tay đã thấm đẫm máu, y định giơ tay kéo lớp vải xuống, lão đại phu liền vội vàng ngăn lại: “Không được, không được.”
Lão đại phu bước tới, sai học trò mang kéo đã được hơ qua lửa đến, cẩn thận cắt mở lớp vải băng đã dính liền vào miệng vết thương, từng chút từng chút một khéo léo loại bỏ phần vải còn sót lại trên vết thương. Hơn mấy chục năm hành y, sao ông lại không nhận ra đây là thương tích do đao kiếm gây nên, vết thương cũ chồng thêm vết mới. Chỉ nhìn qua hàng chân mày bị bùn đất che lấp của thiếu niên kia, ông đã cảm thấy người này không hề tầm thường.
Thế nhưng, ông cũng chẳng hỏi gì, chỉ khẽ nói: “Tiểu công tử, vết thương này cần phải rửa sạch, nếu không sẽ mưng mủ rồi hoại tử.”
“Ừ.”
Chiết Trúc uể oải đáp một tiếng, vẻ mặt chẳng có gì là để tâm.
“Vết thương sâu lắm, rửa sạch sẽ rất đau, lão phu sẽ cho người đi lấy chút Ma Phí Tán.” Nói rồi lão quay sang gọi học trò.
“Không cần.” Hai chữ lạnh tanh của Chiết Trúc lập tức cắt ngang.
Lão đại phu ngẩn ra một lúc, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn phải sai học trò chuẩn bị dụng cụ và thuốc cầm máu. Ông vừa xử lý vết thương vừa chú ý quan sát sắc mặt của thiếu niên, sợ y chịu không nổi đau đớn. Thế nhưng nhìn thế nào đi nữa, thiếu niên ấy cũng không hề nhíu mày dù chỉ một chút, cũng không kêu đau, thậm chí cánh tay cũng không run rẩy một chút nào.
Sau khi bôi thuốc một lần nữa, băng bó lại cho y, lão đại phu vuốt râu, tựa như vừa chợt nghĩ ra điều gì đó: “Tiểu công tử, lão phu thấy hình như ngươi còn mang một chứng bệnh lạ…”
Thiếu niên bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy ông.
Lời còn chưa dứt liền nghẹn nơi cổ họng, trong lòng lão đại phu bỗng lạnh toát, bàn tay vô cớ đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tấm bình phong bằng lụa mỏng dài và mềm mại, Chiết Trúc nhìn bóng dáng mảnh mai mơ hồ in sau lớp vải kia.
Bên trong bỗng chốc trở nên yên lặng, Thương Nhung thấy có chút kỳ quái, vừa rồi hình như nàng nghe thấy lão đại phu nhắc đến “chứng bệnh lạ” gì đấy, nàng khẽ nghiêng người tiến lại gần tấm bình phong, chợt cảm thấy có một ngón tay chọc nhẹ vào vành tai mình qua lớp lụa mỏng.
Nàng giật mình đứng thẳng người rồi lùi lại về phía sau. Qua tấm bình phong, nàng mơ hồ trông thấy dáng người của thiếu niên, tiếp đó là giọng nói trong trẻo, mát lạnh của y vang lên: “Lại đây.”
Dái tai còn vương chút ngứa ngáy không rõ nguyên do, Thương Nhung bước vào sau bức bình phong, liền thấy lão đại phu đang ngồi ngay ngắn sau án, dùng khăn mồ hôi lau mặt, bầu không khí thoạt nhìn có phần quái lạ.
“Nàng ấy bị nổi mẫn đỏ ở cổ.”
Chiết Trúc đang mặc lại áo ngoài, cổ áo trung y màu trắng bên trong vẫn còn hơi hé mở, ánh nắng chiếu qua song cửa rọi xuống người y. Giọng nói của y nhàn nhạt, ngắn gọn rõ ràng.
Mẩn đỏ?
Chính Thương Nhung cũng không biết chuyện này, nhưng quả thực suốt dọc đường nàng luôn cảm thấy cổ của mình có chút ngứa ngáy, chỉ là tay của nàng quá bẩn nên nàng vẫn luôn gắng nhịn không dám gãi.
Lão đại phu vẫy tay về phía Thương Nhung: “Cô nương, lại đây ngồi.”
Thương Nhung ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước án, lão đại phu nhìn mấy vết đỏ ở cổ nàng, rồi đưa tay bắt mạch. Một lát sau mới nói: “Có người trời sinh không thể mặc quần áo quá mức thô ráp, mặc vào sẽ nổi mẩn như vậy. Bệnh trạng của cô nương đây vẫn còn nhẹ, có người còn bị nổi thành từng mảng cơ. Chỉ là cô nương vốn đã mang thể hư, nay lại nhiễm phong hàn, cần phải sắc thuốc uống.”
Lão đại phu nhanh chóng viết phương thuốc xuống, dặn dò học trò đi bốc thuốc.
Rời khỏi y quán, Thương Nhung theo bước Chiết Trúc len lỏi trong con phố sầm uất, cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ khiến nàng cảm thấy có chút không khỏe.
Đi đến một con hẻm vắng, một cái cây khô rũ cành phủ đầy tuyết, Chiết Trúc đột nhiên dừng bước, Thương Nhung cũng ngẩng đầu dừng lại theo.
“Chờ ta ở đây.”
Chiết Trúc hơi nâng cằm, ra hiệu cho nàng trốn sau đống tạp vật nơi góc tường.
Thương Nhung tựa vào bức tường gạch cũ kỹ, co người chen vào khe hẹp ấy. Qua tấm phên tre rách, nàng thấp thoáng thấy được bóng lưng gầy gò, thẳng tắp như trúc của thiếu niên. ( app TYT - tytnovel )
Trong con hẻm sâu không có ai quét tuyết, bước chân y in trên nền tuyết phát ra âm thanh “sàn sạt”.
Tiếng bước chân ấy mỗi lúc một xa rồi mất hút.
Giữa đất trời, Thương Nhung chỉ còn nghe thấy tiếng thở của chính mình. Hai bàn chân nàng đã lún sâu vào tuyết, tê dại không còn cảm giác nào. Nàng lặng lẽ ôm gối, co mình trong góc khuất không người biết đến.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, cơn buồn ngủ và mỏi mệt ập đến. Cái trán của nàng tựa lên đầu gối, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi. Trong cơn mông lung, có tiếng chuông leng keng mỗi lúc một gần.
Thương Nhung ngẩng đầu, thấy một con chó săn với bộ lông đen óng mượt, trên cổ đeo một chiếc chuông nhỏ, trên vòng cổ buộc một đoạn dây đứt đang bị kéo lê trên mặt đất.
Nó phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa, hàm răng trắng nhởn lộ ra.
Thương Nhung sợ hãi ngồi phịch xuống đất, sau lưng là bức tường, trước mặt là một con chó dữ, nàng đã không còn đường lui. Trong lúc hoảng loạn, nàng vốc tuyết ném về phía nó, nhân cơ hội đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng nàng chưa chạy được mấy bước thì phát hiện con chó không hề đuổi theo. Ngoảnh đầu lại thì thấy nó đang thò nửa người vào nơi nàng vừa trốn, không bao lâu sau đã tha một cái đùi gà ra từ đó rồi ăn ngấu nghiến.
Phía sau vang lên tiếng của ai đó giẫm lên tuyết.
Thương Nhung quay lại thì thấy một lão giả vận trường bào màu đen chẳng biết đã đứng ngay sau lưng nàng từ lúc nào. Màu da của gương mặt ông hơi sậm, nhiều nếp nhăn, lông mày rối rắm sắc bén, hai má lấm tấm đốm đồi mồi, nhưng ngũ quan của ông lại khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Nó cũng biết đó là chỗ giấu đồ tốt.”
Ông nhìn con chó đang gặm xương dưới chân tường, khóe mắt cong lên. Rõ ràng là khuôn mặt đã nhuốm màu tuổi tác nhưng giọng nói lại trong trẻo đến lạ lùng.
“… Chiết Trúc?” Thương Nhung kinh ngạc nhìn ông hồi lâu.
Y không còn dáng vẻ cố tình còng lưng một cách giả tạo nữa, đứng thẳng dậy, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non, ném đồ mà mình đang cầm trong tay xuống chân nàng: “Thay vào đi.”
Thương Nhung cúi đầu nhìn, là một đôi giày vải màu hồng cánh sen, lớp lót bên trong là lớp lông thỏ trắng mịn. Tuy không đẹp mắt, nhưng vừa nhìn đã biết là rất ấm áp.
“Cảm ơn.”
Hàng mi của Thương Nhung khẽ rung, nhẹ giọng nói.
Nàng vịn tay y đứng thẳng dậy, tháo đôi giày thêu đã rách đế kia ra, xỏ đôi giày lót lông kia vào. Đế giày lông xù mềm mại như đang dẫm lên mây.
Tuyết lại rơi rồi.
Gió lạnh thổi qua tay áo nặng trĩu vì ướt của nàng, nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của y. Dù cho lớp vỏ bọc bên ngoài có mục nát đến mấy cũng chẳng thể nào che lấp được khí phách thiếu niên của y.
“Dán cái này vào,”
Y mở một chiếc hộp gỗ nhỏ ra trước mặt nàng, một miếng gì đó mỏng tang, gần như trong suốt lặng lẽ nằm ở bên trong. Mùi thuốc hòa lẫn với vị chua chát của thứ chất lỏng kỳ lạ nào đó bất chợt ập đến, nàng nghe thấy giọng nói trầm tĩnh và nhàn nhạt của thiếu niên vang lên:
“Ta đưa ngươi đi ăn ngon.”