“Bệ hạ, không thể lưu lại thành Nam Châu quá lâu, thần xin bệ hạ sớm ngày hồi cung, trở về Ngọc Kinh!”

Trong hành cung thành Nam Châu, Thống lĩnh Lăng Tiêu Vệ – Hạ Trọng Đình quỳ gối trên chiếc cầu tre nổi bắc qua hồ, vạt áo xanh lơ thẫm buông thõng, bị nước tuyết tan đọng trên cầu thấm ướt.

“Hạ khanh, khanh cũng biết rõ, lần tuần du về phía nam này của trẫm là vì muốn đến Bạch Ngọc Tử Xương Quán trên núi Thiên Chiếu ở Đinh Châu.” Thuần Thánh Đế chắp tay sau lưng, đứng quay mặt ra hồ, không hề ngoảnh đầu lại.

Bạch Ngọc Tử Xương Quán là đạo quán nổi danh khắp thiên hạ, tương truyền trăm năm trước, đạo sĩ Linh Hư Tử từng đã đắc đạo phi thăng tại nơi này.

Bao đời nay, văn nhân mặc khách đến viếng Bạch Ngọc Tử Xương, kẻ cầu tiên hỏi đạo nối gót không ngớt, chuyến tuần du này của Thuần Thánh Đế chính là để tự thân ngắm nhìn pho tượng Thiên Tôn mà sáu năm trước ông đã hạ chỉ cho người khắc dựng sát vách núi trong đạo quán.

Hạ Trọng Đình khom người, chắp tay: “Bệ hạ, đám phản quân ấy vốn chiếm cứ nơi Tây Bắc, vì cớ gì hiện nay lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Châu? Thần chỉ e rằng…”

“Chỉ e rằng cái gì?”

Thuần Thánh Đế quay lại nhìn ông.

“Chỉ e rằng chưa chắc đám người đó đã có liên quan đến phản quân Tây Bắc, mà rất có thể lại dây dưa với các thế gia ở phương Nam...”

Lời nói của Hạ Trọng Đình còn chưa dứt, sắc mặt Thuần Thánh Đế đã thoáng biến đổi. Ông khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, trầm ngâm: “Những năm gần đây, trẫm quả thực đã ép cho đám thế gia đó đến mức trở nên nóng nảy.”

Vân Xuyên có bốn đại thế gia, từ khi Đại Yến khai quốc ba trăm năm trước, bốn gia tộc này đã chiếm cứ vùng đất ấy. Người mà dân chúng Vân Xuyên tín phục nhất không phải là hoàng đế ở nơi ngàn dặm xa xôi, mà chính là các thế gia ấy.

Để thu phục nhân tâm của thiên hạ, hoàng đế khai quốc Đại Yến đã từng hạ chỉ cho phép bốn nhà cùng cai quản vùng đất Vân Xuyên.

Trải qua trăm năm tích lũy, gia thế, tài lực, và nhân lực của họ đều là thứ không thể xem thường. Dù là đương kim hoàng đế Đại Yến, đến nơi biên cảnh phía Nam này cũng không thể không dè chừng. Nhất là, Đinh Châu – nơi ông sắp đến – chỉ cách ranh giới cực Nam của Vân Xuyên một khoảng không xa.

“Nhưng còn Minh Nguyệt…” Trong lòng Thuần Thánh Đế đã có phần dao động, nhưng khi nghĩ đến vị công chúa theo ông tuần du đến phương Nam lần này, ánh mắt ông bỗng có thêm muôn vàn u sầu, “Hạ khanh, từ nhỏ Minh Nguyệt chưa từng ra khỏi cung, lần này là lần đầu tiên, trời lại rét đậm… không biết hiện giờ con bé ra sao rồi.”

“Xin bệ hạ cứ yên tâm, nhi tử Hạ Tinh Cẩm của thần sẽ dẫn người tiếp tục ở lại nơi này để tìm kiếm tung tích của công chúa. Chân dung công chúa, thần cũng đã sai người mang đến các châu phủ, lệnh cho họ bí mật tìm kiếm rồi.”

Hạ Trọng Đình lại cúi rạp người, lòng bàn tay dính đầy tuyết lạnh, lớn giọng thề:

“Nếu Hạ Tinh Cẩm không tìm được công chúa, quyết không trở về Ngọc Kinh!”

——

Chỉ là thêm vài vị thuốc lấy từ y quán, sau đó đem trộn lẫn với chất dịch được chiết từ một cái vỏ cây không rõ tên, nấu lên cô đặc thành một hợp chất keo sền sệt, vậy mà có thể chế thành một lớp “da mặt” mỏng như cánh ve thế này.

Tuy thứ này không thể thay đổi ngũ quan, nhưng những nếp gấp được nhào nặn khi lớp mặt nạ còn ẩm chưa khô lại chẳng khác gì vết nhăn trên da thật. Màu sắc của nó cũng tương tự như nước da vàng như nến của người bị ốm lâu ngày.

Đây chính là trò vặt mà Chiết Trúc thường chơi mỗi khi cần che giấu thân phận.

Cũng nhờ có thứ này, giữa một nơi xa lạ, mỗi ánh mắt vô tình lướt qua người nàng đều không khiến nàng quá bất an nữa – bởi lớp da mặt nhăn nheo này như cho nàng một lớp vỏ bọc an toàn.

Đúng giờ ngọ, khách điếm trong trấn vô cùng nhộn nhịp. Thương Nhung vốn rất kỵ những chỗ đông người, vậy mà lần này lại bị Chiết Trúc nắm cổ tay kéo đi, nàng đành phải theo y đi lên lầu.

Tiểu nhị niềm nở mở cửa phòng, thấy hai người đã vào trong thì nhanh chóng đóng cửa lại, vội vã xuống bếp gọi người chuẩn bị cơm nước.

Chiết Trúc buông tay nàng ra, bàn tay nàng lạnh buốt mồ hôi. Y vén vạt áo ngồi xuống bàn, tự mình rót một chén trà, đưa lên miệng thì phát hiện rằng nó đã nguội, liền đặt xuống với vẻ chán ghét. Quay đầu lại thấy Thương Nhung vẫn còn đứng đó, y nhướng mày: “Nghĩ gì thế?”

Thiếu niên đã đoán được đôi phần, nhưng vẫn giả bộ hỏi.

“Chiết Trúc, ta phải đi rồi.”

Thương Nhung khẽ sờ lên lớp mặt nạ mềm mại đắp trên mặt, rồi nói tiếp, “Ngươi có kẻ cần tránh, ta cũng có chuyện cần trốn. Cảm ơn ngươi vì đã cho ta thứ này.”

Có quá nhiều tâm sự chất chứa trong lòng khiến đôi mắt nàng hiếm khi có được một nét cười nhẹ nhõm. Giờ đây, dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng đứng khuất sáng trước mặt y, ánh mắt dần cụp xuống.

“Chiếc trâm kim hồ điệp kia, ta thật sự không cần ngươi trả…”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, thiếu niên đã cắt ngang lời nàng: “Dù có muốn đi thì cũng phải ăn xong bữa cơm này đã.”

Thương Nhung ngẩng đầu.

Vẫn là gương mặt già nua đầy những nếp nhăn ấy, thế nhưng ánh mắt y nhìn nàng lại tựa như những vì sao đã được tuyết lạnh gột rửa – trong suốt, sáng ngời – không chút che đậy, chỉ là một cái nhìn sạch sẽ, thản nhiên.

Thương Nhung vẫn ngồi xuống bên bàn.

Chẳng mấy chốc, tiểu nhị gõ cửa bước vào, bưng lên một bàn đầy đồ ăn cùng một ấm trà nóng, miệng cười tươi: “Mời dùng cơm” rồi vội vã lui xuống.

Ngay khi đồ ăn vừa được bày ra, Thương Nhung lập tức ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc khiến người ta khó lòng phớt lờ. Nhìn kỹ lại, trong bốn món ăn trên bàn, đã có đến hai món là đồ mặn.

“Thịt —— hóa ra lại tanh như vậy?”

Thương Nhung đưa tay đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra xa một chút.

“Ngươi chưa từng đụng đến đồ mặn sao?”

Ánh mắt Chiết Trúc hiện lên một tia ngạc nhiên thoáng qua, nhưng hiện nay ở Đại Yến, đạo pháp hưng thịnh, trong dân gian có không ít nhà tin theo đạo hoặc Phật, vốn rất coi trọng việc thanh tu, người ăn chay trường cũng không hiếm nên chuyện này cũng chẳng phải điều gì kỳ lạ.

Người ăn chay lâu năm, quả thật sẽ vô cùng nhạy cảm với mùi tanh của thịt cá.

Chiết Trúc nâng chén trà, mấy cánh trà khô nhẹ nhàng nổi trôi trong nước, hơi nóng lượn lờ như khói sương phủ lên hàng mi của thiếu niên khiến thần sắc y thoáng mềm mại hơn thường ngày. Như chợt nảy sinh hứng thú trêu đùa, khóe môi y cong lên: “Nếu ngươi dám ăn, ta sẽ đáp ứng với ngươi, thả ngươi rời khỏi đây.”

Thương Nhung lập tức ngẩng đầu nhìn y: “Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi đã nói…”

Nửa câu sau của nàng bỗng nghẹn lại khi chạm phải đôi mắt kia của thiếu niên.

Thế gian rộng lớn, lần đầu tiên trong đời nàng bước chân ra khỏi bức tường cung cấm, nàng cho rằng mình đã có thể chạm tay vào tự do. Nhưng ra khỏi đấy rồi nàng mới hay, chốn nhân gian lạ lẫm này lại chẳng khác gì một cái nhà giam khổng lồ cả.

Nàng căn bản chẳng có nơi nào để đi.

Dù là vậy, nàng vẫn như cũ muốn rời khỏi đây, rời xa thành Nam Châu, thậm chí là —— rời xa thiếu niên thần bí này chẳng thể khiến người ta nhìn thấu được bất kỳ tâm ý nào này.

Nàng thà một mình.

Những đốt ngón tay cầm đũa của Thương Nhung siết chặt lại. Nàng nhìn chăm chăm vào món ăn vừa bị mình đẩy ra xa kia, lấy hết can đảm, cắn răng gắp một miếng, nhắm mắt nhắm mũi cho vào miệng, cố nén mùi tanh đến muốn nôn kia xuống.

“Minh Nguyệt, đồ mặn là thứ ô trọc, con sinh ra vốn đã khiết tịnh, tuyệt đối không được đụng vào.”

Âm thanh ấy như một cơn ác mộng quanh quẩn bên tai nàng.

Các gân mạch nơi mu bàn tay nàng kéo căng như dây đàn. Rõ ràng đến lúc này, hiển nhiên nàng đã không còn vì câu nói của thiếu niên kia mà miễn cưỡng ăn miếng thịt ấy nữa.

Không biết từ lúc nào, khóe mắt nàng đã ươn ướt. Nàng gắp từng miếng thịt, từng đũa từng đũa một, cố nén mùi tanh, ăn kèm với cơm mà nuốt xuống.

Quy củ suốt mười lăm năm, nàng cứ thế từng miếng từng miếng mà nuốt sạch.

Chiết Trúc yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng ăn xong bát cơm ấy, nhìn nàng đặt đũa xuống bàn, rồi ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của y, hỏi: “Giờ ta có thể đi được chưa?”

Chiết Trúc không trả lời, chỉ nâng chén trà nóng lên nhấp một ngụm, khẽ gật đầu.

Thương Nhung đứng dậy. Khi tay nàng chạm tới cánh cửa phòng, sắp sửa mở cánh cửa ấy ra thì bỗng dừng lại. Nàng quay đầu nhìn về phía sau.

Ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ ùa vào, chiếu lên không gian tĩnh lặng, tầng trên tầng dưới đều ồn ã, chỉ riêng nơi này là lặng thinh. Y vẫn ngồi nơi ấy, ánh mắt bình đạm đối diện nàng.

“Chiết Trúc, thật lòng cảm ơn ngươi.”

Nàng không biết cười, chỉ có thể kéo khóe môi thành một biểu cảm kỳ quái.

—— “Két.”

Cánh cửa hé mở rồi lại khép lại. Ánh sáng in bóng lên nửa bên mặt Chiết Trúc rồi chậm rãi biến mất. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Y lơ đãng cúi đầu nhìn vào chén trà đã nguội, buông tay đặt xuống bàn.

Y đưa tay lần đến mang tai, dễ dàng bóc lớp da mặt kia xuống, lại buộc thắt lưng lại. Khi thân nhuyễn kiếm chạm vào khóa ngọc, phát ra âm thanh lạnh lẽo. Y mở tung cửa sổ, bên dưới là con ngõ cũ vắng tanh, vẫn chưa có ai quét tuyết.

Chỉ thấy bóng người thiếu niên ấy lặng lẽ tung mình xuống, như lông vũ lao vào gió tuyết. Y giẫm lên mái ngói uốn lượn, thân ảnh phiêu dật giữa gió rít, chỉ lát sau y đã hạ xuống nhánh cây cạnh một ngôi miếu hoang tàn.

Cửa miếu lung lay sắp đổ, cỏ dại vương vãi đầy đất lấm lem vết máu, Chiết Trúc nấp trong bóng cây, đưa mắt quan sát thanh niên có thân hình lực lưỡng đang lần lượt kéo từng thi thể từ trong miếu ra ngoài sân.

Chiết Trúc tựa người vào thân cây, khoanh tay trước ngực: “Khương Anh.”

Thanh niên kia nghe thấy giọng nói ấy thì lập tức ngẩng đầu nhìn quanh: “Thập Thất hộ pháp?”

Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy thiếu niên áo đen ở trên cây nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mình. ( truyện trên app T•Y•T )

“Thập Thất hộ pháp, ngài tới khi nào vậy? Ngài có biết bọn họ…” Khương Anh vừa thấy người, liền vội chỉ tay về phía sáu thi thể phía sau.

Song hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã nghe giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên:

“Ta giết.”

Khương Anh sững sờ, đôi mắt trợn to

“Nơi của ta ẩn thân cũng xem như là vô cùng kín đáo, thế mà sáng nay người của Thập Nhất ca lại lần ra được.” Chiết Trúc thong thả bước tới chỗ mấy cái thi thể, “Ta giả vờ bị thương nặng không thể nhúc nhích, cố ý để lại dấu vết ở y quán Khang Bình trong trấn, ấy vậy mà bọn họ lại có thể tới nhanh như vậy. Ngươi nói xem, là vì sao?”

Chiết Trúc đã từng sai Hà Nhẫn đi điều tra hành tung nửa tháng trước của Thập Nhất, nhưng hôm nay Hà Nhẫn lại đột ngột xuất hiện tại trấn Dụ Lĩnh.

“Thập Thất hộ pháp! Thuộc hạ thề không hề phản bội hộ pháp!” Khương Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đẫm máu của Hà Nhẫn đã chết, liền quỳ sụp xuống đất, đầu gối nện mạnh xuống nền tuyết.

“Ta biết mà.”

Chiết Trúc gật đầu, cơn gió buốt giá thổi qua cuốn lấy một lọn tóc mai đen nhánh của y. Y quay đầu nhìn Khương Anh đang phủ phục dưới chân mình: “Nếu không thì bây giờ ngươi cũng đã nằm ở đó rồi.”

Giọng nói của thiếu niên mát lạnh như mưa đầu xuân, nhưng lại khiến sống lưng Khương Anh như bị tẩm nước đá, cả người đều lạnh toát. Hắn cúi gằm đầu xuống, không kịp lau mồ hôi trên trán, vội vàng rút một chiếc trâm kim hồ điệp ra từ trong lồng ngực, dâng lên bằng hai tay: “Thập Thất hộ pháp, việc ngài giao phó, thuộc hạ đã lần ra được chút manh mối tại thành Nam Châu.”

Ngay từ khi nhận được cây trâm kim hồ điệp ấy, Khương Anh đã lập tức không quản ngày đêm lên đường chạy đến thành Nam Châu. Đến hôm nay quay lại núi, hắn vừa nhìn thấy vô số thi thể ngổn ngang đầy đất liền biết ngay đã có chuyện chẳng lành, lại lần theo ký hiệu để tìm đến ngôi miếu đổ nát ở trấn Dụ Lĩnh này thì những người như Hà Nhẫn đã sớm lạnh ngắt hết cả rồi.

Nếu hắn thật sự phản bội Thập Thất hộ pháp giống như Hà Nhẫn thì hắn nào có lý nào bỏ qua thời cơ ngàn vàng khi hộ pháp bị trọng thương được? Càng đừng nói chi đến việc còn nán lại nơi này để thu dọn thi thể.

Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng. Trong lòng Khương Anh hiểu rõ, vị thiếu niên mười sáu tuổi kia có thể vững vàng giữ được vị trí hộ pháp trong sát thủ lâu đứng đầu thiên hạ, không chỉ vì võ công xuất chúng, mà còn bởi trí tuệ sắc bén đến mức gần như yêu nghiệt.

Dưới ánh sáng trong trẻo của ban ngày, cánh kim hồ điệp khẽ run lên, từng viên minh châu óng ánh nơi cánh trâm phản chiếu ra những tia sáng mờ lung linh tuyệt đẹp. Chiết Trúc vừa nhìn thấy liền đưa tay ra đón lấy nó: “Nói.”

“Thứ này quả thực là vật của tiệm trang sức Ngu Phượng Trai ở thành Nam Châu. Loại trâm có kiểu dáng như vậy chỉ có đúng năm chiếc, mỗi chiếc có giá trăm lượng vàng, chúng đều đã được bán cho các phu nhân và tiểu thư của các nhà quyền quý trong thành Nam Châu.”

Khương Anh rành rọt nói đúng sự thật.

“Có vị nào là phu nhân hay tiểu thư nhà quan không?”

“Có, là phu nhân của Bố chánh sứ Giang Lăng – Thẩm Ngọc Thái.” Khương Anh nói tới đây thì không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt, “Thập Thất hộ pháp, chẳng lẽ Thẩm Ngọc Thái có liên quan đến Vĩnh Hưng của thương hộ Cố thị ở phủ Cổ Ninh?”

“Có lẽ là không.”

Chiết Trúc lắc đầu.

“Vậy còn có thể là ai nữa?”

Khương Anh thật sự không đoán ra.

Chiết Trúc cụp mi mắt, ngón tay thong thả lay động cánh trâm hồ điệp cho nó khẽ rung động. Đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc của y khẽ cong lên:

“Là công chúa Đại Yến —— Minh Nguyệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play