“Phụ thân, con đã cùng người của Doanh Hổ Khiếu đi kiểm tra trấn Dụ Lĩnh qua một lượt, không phát hiện điều gì khả nghi.”
Thanh niên vận cẩm bào màu lam thẫm thêu hoa văn hạc đứng dưới ánh đèn. Đêm nay tuyết và gió đều đã ngừng, khiến lời hắn nói càng thêm rõ ràng.
“Thời gian ngắn như vậy, nhất định bọn chúng vẫn còn ở trong địa phận Nam Châu.”
Hạ Trọng Đình ngồi ngay ngắn sau án thư, nhận lấy chén trà đặc do người hầu dâng lên rồi uống vài ngụm. Dưới mắt ông hiện rõ nét mệt mỏi, nhưng trông thấy thanh niên trước mặt tựa hồ còn có điều muốn nói, ông liền hỏi: “Tử Gia, con muốn nói cái gì?”
“Phụ thân, nhi tử cho rằng e rằng việc này không phải do các thế gia Vân Xuyên gây nên.” Vóc dáng của thanh niên cao ráo, cái bóng của hắn càng thêm kéo dài dưới ánh đèn. Giọng nói hắn trầm thấp, “Dù gần đây bệ hạ quả có gây áp lực lên nhà họ Trình ở châu Thanh Sương Vân Xuyên vì món đồ chí bảo của họ, nhưng điều đó cũng không đủ để họ liều lĩnh bắt cóc công chúa Minh Nguyệt. Nhi tử nghe nói, người phụ nữ Trình thị đang nắm giữ quyền lực ở Vân Xuyên hiện giờ không phải là hạng người tầm thường, chắc chắn nàng ta phải hiểu rõ lợi hại trong chuyện này.”
Vân Xuyên có chín phủ, sáu châu, mười ba huyện, dân phong dũng mãnh cổ quái, địa thế hiểm trở, núi non rừng rậm trập trùng. Trong đó, nhà họ Trình ở châu Thanh Sương là nhà đứng đầu Tứ đại thế gia, từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, quyền kiểm soát Vân Xuyên luôn nằm trong tay Trình thị.
Hạ Trọng Đình nghe xong liền gật đầu, thở dài một tiếng, “Ta nhắc đến Vân Xuyên trước mặt bệ hạ là muốn khiến người dao động ý định tiếp tục tiến đến Đinh Châu, từ đó quay về Ngọc Kinh. Tử Gia à, phản quân chưa bị tiêu diệt, địch trong tối ta ngoài sáng, chuyến tuần du phương Nam này của bệ hạ vốn đã nguy hiểm trùng trùng.”
Hạ Trọng Đình vốn không tán thành việc Thuần Thánh Đế đích thân tuần du, nhưng ông lăn lộn trong quan trường suốt mấy chục năm mới có thể ngồi lên vị trí Chỉ huy sứ của Lăng Tiêu Vệ, sao lại không hiểu tính tình của đương kim hoàng thượng được? Vì vậy ông chưa từng giống như các ngôn quan thanh lưu khác lên tiếng phản đối công khai.
“Để tránh việc bệ hạ vì công chúa mà lưu lại Nam Châu quá lâu, ta đã thay con lập quân lệnh trước mặt bệ hạ, nếu không tìm được công chúa Minh Nguyệt, con sẽ không được trở về Ngọc Kinh.” Hạ Trọng Đình đặt chén trà xuống, đứng dậy, sắc mặt càng thêm phần nghiêm trọng, “Hiện vẫn chưa làm rõ được ai là kẻ bắt cóc công chúa, Tử Gia, vi phụ lo rằng nếu tin công chúa thất lạc lan ra dân gian, e là những kẻ có dã tâm trong triều sẽ thừa cơ đục nước béo cò, gây ra bất lợi cho công chúa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT