“Đi chơi?”
Tuyết trắng vấy bẩn, máu tươi loang lổ, thiếu niên kia vừa mới vung kiếm gây nên một trận đồ sát đẫm máu, vậy mà lúc này lại đột ngột hỏi nàng rằng có muốn đi chơi cùng y không?
Câu hỏi ấy lại toát lên một nét ngây thơ như chưa từng vướng bụi trần.
Thương Nhung không biết phải trả lời y ra sao, trong lòng lại sinh thêm đôi phần hiếu kỳ về y. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, tiếng gió xào xạc luồn qua núi rừng, thiếu niên như chẳng có gì để làm, chợt đưa kiếm, khẽ khều một nhát qua lan can, đầu mũi kiếm hất tung một nhúm băng tuyết rơi “lách tách” vào lòng bàn tay nàng.
Bàn tay bị bỏng vì ấm trà mà đỏ bừng lên, lúc này được băng tuyết làm dịu đi cơn rát bỏng, nước tuyết tan ra từng giọt, tí tách nhỏ xuống qua từng đầu ngón tay nàng.
Thương Nhung ngẩng đầu nhìn y.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều, sắc mặt y càng thêm tái nhợt. Vết thương sâu nhất nơi cánh tay y đã được cầm máu, nhưng những vết thương nhỏ khác vẫn chưa được xử lý, chỉ mới được bôi chút thuốc cầm máu sơ sài, cũng chẳng biết có hiệu quả hay không.
“Ta đưa ngươi đi tìm đại phu.”
Dù nàng tìm đến y là để cầu cái chết, nhưng hết lần này đến lần khác, y lại cứu nàng khỏi hiểm cảnh. Thương Nhung nghĩ, nàng nên làm như vậy.
Nàng đỡ Chiết Trúc đứng dậy, thấy y miễn cưỡng dựa vào lan can mới đứng vững được, hơi thở y trở nên nặng nề, một tay chống lên lan can, đường gân trên mu bàn tay nổi rõ. Nàng nghe y nói: “Đi, trong tủ bên phải giường tre, tìm cho ta một bộ y phục.”
Thương Nhung ngơ ngác gật đầu, vừa buông tay y ra liền quay người, bất ngờ lại trông thấy cái xác chết bị nàng đập vỡ đầu ở cửa kia, nàng khựng lại, vòng qua thi thể rồi nhấc váy chạy nhanh vào trong phòng.
Chiết Trúc nghe tiếng động lặt vặt bên trong, đứng thẳng người bước vào.
Trong phòng có đầy vết trà đổ cùng với những vệt máu loang lổ, ngổn ngang bừa bộn, cô gái nhỏ vừa mới lấy một bộ y phục màu lam sẫm ra từ trong tủ, giũ nhẹ một cái, bụi bặm mù mịt bay lên khiến nàng cau mày ho khan vài tiếng.
Lông mày nàng nhạt nhưng cũng không hẳn là nhạt, đôi mày nhàn nhạt như khói lam vương nơi chân núi xa, không cong nhỏ như liễu mà chỉ hơi vút cong ở phần đuôi. Đôi mắt nàng là mắt phượng hiếm gặp, dài mà không nhỏ, mắt hai mí rõ nét, đuôi mắt khẽ hếch lên. Trong ánh sáng buổi sớm mờ mịt, ánh sáng lạnh tràn qua khung cửa sổ vỡ, nét mặt nàng như được ánh sáng tôn thêm vẻ trong trẻo, thanh khiết không nhiễm bụi trần.
Nàng quay đầu lại, ho đến mức đôi mắt cũng trở nên long lanh, nói với y: “Chiết Trúc, ngươi đừng mặc bộ này nữa.”
“Ừm?”
Y chờ nàng nói tiếp.
“Cũng không biết để bao nhiêu năm rồi, bụi bám đầy, hôi lắm.” Nàng càng nói càng nhíu mày, còn nghiêm túc nhấn mạnh với y: “Thật sự rất dơ.”
“Bộ y phục mà ta đang mặc đây cũng đâu có sạch sẽ gì.”
Y bước đi loạng choạng, may mà Thương Nhung kịp thời đỡ lấy. Y cúi đầu nhìn nàng, nói: “Để tránh bị nghi ngờ, ta và ngươi giả làm nông hộ, xuống núi càng sớm càng tốt.”
“Được rồi.”
Thương Nhung gật đầu, cúi đầu nhìn thấy thắt lưng bên hông y, liền không nghĩ ngợi gì mà vươn tay tháo nó ra. Đến khi ngẩng đầu chạm phải ánh mắt có chút bất ngờ của thiếu niên, khoảng cách của nàng và y gần đến mức nàng có thể thấy rõ hàng mi dày rũ xuống để lại một bóng mờ nơi mí mắt y.
Vạt áo nơi cánh tay y dính chặt vào miệng vết thương, Thương Nhung nhất thời không dám cử động. Nàng chưa nghĩ ra phải làm thế nào để tháo chiếc áo khoác đầy máu kia xuống thì đã thấy y tự tay xé mạnh ống tay áo, vết thương vừa được cầm máu liền trào ra máu tươi.
Thương Nhung nhìn mà thấy đau thay, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy mặt y không có chút biểu cảm nào, gương mặt tuấn tú lại càng thêm phần tái nhợt.
“Nếu ngươi đau, đừng cố nhẫn nhịn.” Thương Nhung buột miệng nói.
“Nhịn hay không thì có khác gì nhau sao?” Mồ hôi lấm tấm bên chóp mũi thiếu niên, y nghe vậy lại bất giác bật cười.
“Có chứ.” Thương Nhung mở lọ thuốc cầm máu ra, kéo tay y lại, lần này tay nàng không còn run nữa, thuốc bột nhẹ nhàng rơi lên miệng vết thương của y.
Thiếu niên rũ mắt chờ nàng bôi thuốc xong, định rút tay lại thì bị nàng nắm chặt hơn một chút. Nàng bỗng cúi đầu, mái tóc đen như lụa khẽ rơi xuống.
Nhẹ nhàng, một làn gió mát lạnh lướt qua vết thương dữ tợn trên cánh tay y.
Một lần, rồi lại một lần nữa.
Mi mắt thiếu niên khẽ run, nhất thời ngây người đến mức quên cả phản ứng.
“Bộ y phục này vừa bẩn vừa thô, nếu không băng vết thương lại, ngươi sẽ bị nó cọ cho rách vết thương ra.” Thương Nhung liếc nhìn bộ áo lam sẫm đặt trên giường tre, buông tay y ra, ngẩng đầu nhìn y mà nói.
Chiết Trúc hơi nheo mắt nhìn nàng.
Y không nói gì hết.
Thương Nhung đang định nói thêm thì đã thấy bàn tay thon dài trắng trẻo kia bất ngờ nắm lấy ống tay áo ngoài của nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe một tiếng “xoẹt”, ống tay áo của nàng bị y xé xuống thành một mảnh không dài lắm.
“Ngươi làm gì vậy?”
Thương Nhung kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy mảnh lụa mềm mại trắng ngần đã bị y quấn lên miệng vết thương, mơ hồ dính vết máu.
Nàng chạm vào phần tay áo bị rách, chưa biết phải làm sao. Đó là bộ váy áo nàng rất thích, bây giờ thì…
Chiết Trúc ngẩng đầu, thấy nàng không nói lời nào, chỉ mím môi nhìn y, rõ ràng là đang không vui chút nào.
“Nếu ngươi đang bỏ trốn, dáng vẻ lúc rời đi của ngươi nhất định đã bị người ta nhớ rõ. Ngươi muốn vừa xuống núi thì đã bị người ta bắt lại rồi sao?” Y nhấc bộ quần áo lam sẫm trên giường lên, giũ nhẹ một chút, bụi mù bay lên rõ mồn một trong nắng sớm. Gương mặt của y vẫn tuấn tú, nhàn nhạt.
Thương Nhung khựng lại, rồi khẽ lắc đầu, nói: “Không muốn.”
Tự dưng nàng lại chẳng còn giận được nữa.
“Vậy thì thay y phục đi.”
Chiết Trúc không có nhu cầu nói quá nhiều, mặc áo ngoài xong liền chậm rãi bước ra ngoài.
Thương Nhung nhìn thấy y đá cái xác chết trước cửa ra, ngay sau đó vạt áo lam sẫm lóe lên nơi bậc cửa. Nàng còn chưa kịp mở miệng, quay đầu lại nhìn vào đống y phục phủ bụi trong tủ, bất giác buồn rầu nhăn mặt lại.
Gió trên núi buốt lạnh, thổi đến mức khiến vành tai người ta đau rát.
Thương Nhung không biết mình đã dìu thiếu niên bị thương đi được bao lâu, đế giày thêu mỏng dính vốn đã mòn rách, giờ lại bị tuyết ngấm vào, mỗi bước đi đều lạnh buốt đến tê dại.
Trong căn nhà kia ngoài mấy bộ quần áo vải thô cũ kỹ thì cũng có vài đôi giày vải nữ, chỉ là nó quá to, nàng mang vào không vừa nên đành phải thay lại đôi giày của mình.
Mặt trời trên cao dần trở nên tròn đầy phát ra ánh sáng vàng, cuối cùng hai người cũng xuống được chân núi, vậy mà Chiết Trúc lại đột ngột ngã quỵ không hề dự báo trước, Thương Nhung định đỡ lấy y nhưng không kịp, cả hai cùng nhau ngã nhào xuống nền tuyết.
Tiếng động ấy làm một lão ông tóc bạc đang đánh xe bò đi ngang qua chú ý, ông ngó đầu nhìn về phía họ rồi cất tiếng hỏi: “Cô nương, có chuyện gì vậy?”
“Bá bá, xin hãy giúp chúng cháu!” Thương Nhung không thể nào đỡ Chiết Trúc dậy được, nghe thhaays tiếng gọi liền quay đầu lại khẩn thiết cầu xin.
Chiếc xe bò chòng chành trên con đường núi lầy lội ngập tuyết, Thương Nhung chưa từng ngồi qua loại xe lạ lẫm thế này, nàng vừa căng thẳng vừa lo lắng, đành ngồi quỳ giữ lấy một bên ván gỗ, không dám cử động.
Đuôi con bò vàng cứ vung qua vẩy lại, khi nàng thất thần thì bị quất trúng cánh tay, giật mình suýt chút nữa cũng rơi khỏi xe.
“Cô nương cẩn thận một chút.” Lão ông đánh xe quay đầu lại, vừa nãy ông chỉ chăm chú nhìn thiếu niên hôn mê kia trông như thế nào chứ chưa kịp quan sát cô nương này kỹ. Giờ nhìn rõ rồi, ông thực sự sửng sốt kinh hãi.
Một đôi thiếu nam thiếu nữ, ai nấy đều trông như tiên nhân giáng trần.
“Cô nương, hai người là huynh muội sao?” Tuy miệng thì hỏi vậy, nhưng trong lòng ông lão lại nghĩ, ngũ quan của hai người này trông chẳng giống nhau chút nào.
Nghe ông hỏi vậy, Thương Nhung cúi đầu liếc thiếu niên đang nhắm nghiền mắt, nàng phát hiện một nửa chuôi kiếm của thanh nhuyễn kiếm lộ ra từ trong cái đai lưng của y, tua kiếm vấy đầy máu, nàng vội vàng nhét nó lại vào trong. Nàng ngẩng đầu phát hiện ông lão không quay đầu lại nhìn thì mới nhẹ nhàng thở ra, khẽ đáp: “Đúng vậy bá bá.”
“Cũng không biết ca ca của cô nương mắc bệnh gì, trấn trên cũng không cách xa đây lắm, lão hán đây sẽ đưa các cháu tới đó, đừng để lỡ việc chữa trị của hắn.”
Ông lão nghe nàng nói vậy thì cũng không nghi ngờ gì thêm, chỉ dùng một đoạn roi trong tay quất nhẹ vào con bò vàng, trong tiếng bánh xe lộc cộc, ông cất giọng lnói ớn hơn một chút.
“Cảm ơn bác, bọn cháu sẽ trả tiền xe cho bác ạ.” Thương Nhung cất lời cảm tạ, nhưng trong lòng lại đang băn khoăn liệu cứ như vậy đưa Chiết Trúc đến y quán có thật sự an toàn hay không.
“Cảm ơn bá bá ạ. Bọn cháu nhất định sẽ trả tiền xe cho ngài.” Thương Nhung cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng: cứ vậy mà đưa Chiết Trúc đến y quán, liệu có an toàn không?
Có lẽ vẫn còn người đang truy sát y. Hơn nữa, Lăng Tiêu Vệ đi theo thánh giá chắc chắn cũng chưa từ bỏ việc tìm kiếm nàng.
Nghĩ tới đây, lòng nàng càng thêm bồn chồn lo lắng. Nàng lặng lẽ nhìn thiếu niên vẫn còn đang mê man, trong đầu không ngừng tự nhủ: bất kể thế nào, nàng tuyệt đối không thể bị Lăng Tiêu Vệ phát hiện.
Tuyệt đối không.
Có lẽ, những kẻ trên núi đã chết hết rồi, sẽ không còn ai đuổi giết y nữa. Dù còn thì với bản lĩnh của y, chắc chắn y cũng sẽ thoát thân được.
Nếu không, y đã chẳng xuống núi.
Có khi, người đang thực sự gặp nguy hiểm, chỉ có một mình nàng thôi?
Thương Nhung giằng xé trong lòng hồi lâu, tiếng gió bên tai cũng không còn rõ rệt nữa. Nàng thất thần nhìn gương mặt yên tĩnh của thiếu niên đến phát ngốc, trong đầu lại tràn ngập làn sương nóng mịt mù, cánh hoa đỏ trắng trôi nổi trong vũng máu đầm đìa, và... một thi thể nữ nhân, đôi mắt trống rỗng trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Bàn tay Thương Nhung siết chặt lấy vạt váy, khẽ run lên từng hồi, chưa kịp hoàn hồn thì đã mở miệng: “Dừng lại!”
“Bá bá ơi, cháu...”
Khi ông lão dừng xe, quay đầu lại nghi hoặc nhìn nàng, Thương Nhung liền nhét hai viên trân châu mà nàng tháo ra từ giày thêu vào tay ông, “Cháu đánh rơi một vật rất quan trọng, xin bá bá hãy giúp cháu đưa… ca ca của cháu đến y quán trong trấn trước, cháu tìm được đồ rồi sẽ đến đó tìm huynh ấy sau.”
“Ấy cô nương…”
Ông lão còn chưa nói hết câu thì đã thấy cô nương kia nhảy xuống xe.
Trong lòng ông có chút nghi ngờ, không biết là vật gì mà lại còn quan trọng hơn cả tính mạng của ca ca mình nữa? Nhưng nhìn thiếu niên trên xe vẫn còn đang hôn mê, ông cũng không dám trì hoãn lâu, sợ lỡ mất thời gian chữa trị, bèn nói: “Y quán Khang Bình trong trấn là nơi lão hán thường lui tới, đại phu ở đó rất mát tay, cô nương hãy mau chóng tìm lại đồ, quanh đây nhiều làng xóm, giờ lại đang giữa trưa, chắc chắn sẽ gặp được người đi lên trấn để họp chợ, đến lúc đó sẽ lại có xe cho cô nương đi nhờ!”
“Vâng, cháu sẽ đi nhanh thôi.”
Thương Nhung mất hồn mất vía gật đầu một cách trì độn, nàng thậm chí còn không dám nhìn thiếu niên trên xe thêm một lần nữa.
Tiếng xe bò lộc cộc xa dần, Thương Nhung cúi đầu nhìn bàn tay phải ửng đỏ của mình, bỗng ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang khiến nàng phải nheo mắt lại.
Trên con đường núi được ánh mặt trời chiếu rọi thành một màu vàng, nàng lặng lẽ nhìn thân ảnh bất động nằm yên trên chiếc xe bò kia.
Thương Nhung, đừng nghĩ nữa.
Nàng tự nhủ với lòng mình như vậy.
Không gì quan trọng hơn việc rời khỏi nơi ấy. Nếu quay lại, đến cả việc được chết, ngươi cũng không thể tự mình lựa chọn.