Trời xanh gió buốt, tuyết trắng mênh mông.

Quan đạo trong vùng Nam Châu rộng thênh thang, vó ngựa giẫm lên tuyết phát ra những tiếng “soạt soạt”, một đoàn xe ngựa chậm rãi lăn bánh giữa rặng núi.

Tuyết rơi nặng trĩu khiến lông mi của người ta rũ thấp xuống, nam nhân trung niên không rời mắt khỏi mảnh rừng rậm xanh đen đang mờ mịt ánh mặt trời phía trước, ông nới lỏng bàn tay đang siết chặt dây cương, chậm rãi đưa tay về phía thanh trường đao bên hông.

Gió thốc tung tà áo bào màu đen huyền, lộ lớp áo có thêu hình chim hạc xanh thẫm bên trong ra.

—— “Xoẹt”

Tiếng rít sắc nhọn xé gió đột ngột ập đến, trường đao vung lên, mũi tên lập tức gãy làm đôi.

Nam nhân liếc thấy tàn lửa tắt lịm nơi đầu mũi tên, chân mày khẽ giật, quay đầu lại quả nhiên thấy từng loạt tên mang lửa đồng loạt bắn ra từ trong rừng núi. Tuy bọn họ phản ứng cực kỳ nhanh nhưng vẫn có vài mũi tên lọt qua rồi cắm vào mấy cỗ xe ngựa, ngọn lửa cũng lập tức bùng lên trong nháy mắt.

Ánh lửa cháy rực chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của lão giả có vóc dáng thấp bé đứng cạnh xe, gtrong cơn hoảng loạn, thanh âm của ông ta càng thêm the thé: “Hộ giá! Mau hộ giá!”

Tiếng động trong rừng càng lúc càng dữ dội, chẳng mấy chốc đã có mấy bóng người lao ra từ trong đó, ai nấy đều giơ cao thanh trường kiếm trong tay, vừa chạm đất đã lập tức chém bay đầu của mấy thị vệ áo xanh.

Mùi máu tanh nồng nặc lan ra khắp nơi, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không ngớt bên tai. Nam nhân trung niên cầm trường đao xoay người nhảy xuống ngựa, quay đầu lại liền thấy một thị vệ áo xanh đã chém tung cửa xe, đỡ vị quý nhân trong xe ra ngoài. Ông lập tức móc vật trong ngực ra, theo sau đó là một tiếng nổ chấn động màng nhĩ vang lên, một chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu liền bắn vọt lên trời cao.

“Đừng nhúc nhích.”

Những người trong rừng rút kiếm, định tung người nhảy xuống, nhưng cánh tay của tên cầm đầu lại bị một người khác giữ chặt.

“Chiết Trúc, ngươi đang làm gì vậy?”

Thanh niên bịt kín mặt, chỉ để lộ mỗi một đôi mắt, lúc này hắn ta hơi nhíu mày nhìn bàn tay đặt lên cánh tay mình, giọng nói không mấy dễ nghe.

“Bây giờ rút chân khỏi vũng nước đục này vẫn còn kịp.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, gương mặt trắng trẻo không hề che giấu.

“Ta không có thời gian để nghe ngươi nói nhảm.” Ánh mắt thanh niên phủ đầy nét không kiên nhẫn, hất tay y ra rồi lập tức gật đầu ra hiệu với mười mấy người phía sau.

Nụ cười trên môi thiếu niên áo đen tắt lịm, y rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, thanh niên còn chưa kịp phản ứng, ánh sáng lạnh lóe lên trước mắt, mũi kiếm băng giá đã kề sát cổ hắn ta. Sống lưng thanh niên cứng đờ, nghiến răng: “Chiết, Trúc.”

Gió khẽ lay động trong rừng, vài tia sáng le lói từ bầu trời len qua tán cây, vừa vặn rơi xuống lưỡi kiếm, phản chiếu thành những vệt sáng loang loáng.

“Thập nhất ca, người thê tử mà huynh giấu ở Nam Châu đã mất ba năm rồi đúng không?”

Y vừa dứt lời, sắc mặt của thanh niên lập tức thay đổi, lập tức chẳng màng đến lưỡi kiếm mỏng đang kề sát bên cổ mình, vừa quay đầu đã để lại một vết cắt nhỏ rỉ máu: “Ngươi biết được bằng cách nào?”

Nhưng thiếu niên vẫn đứng yên trong vùng sáng tối đan xen, đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm như nước, chẳng có chút gợn sóng.

“Chẳng lẽ là ngươi?!”

Đôi mắt thanh niên đỏ rực, hoàn toàn không màng đến vụ làm ăn đẫm máu bên dưới, hắn siết chặt chuôi kiếm trong tay, chỉ nghe thiếu niên cười khẽ: “Thập nhất ca, huynh có biết nàng được chôn ở đâu không?”

Tiếng ù ù vang dội bên tai, thanh niên lập tức giơ kiếm lao về phía thiếu niên Chiết Trúc, nhưng chỉ thấy y như cưỡi gió mà lướt đi, thân ảnh nhẹ như khói mỏng, thoắt cái đã biến mất vào tầng cây rậm rạp, hư ảo tựa quỷ mị.

“Chúng ta... còn xuống nữa không?”

Mười mấy người còn lại ẩn mình trong rừng, trơ mắt nhìn bóng hai người một trước một sau khuất hẳn trong rừng, có người do dự mở miệng.

“Nếu hai vị đại nhân đều đã đi rồi thì chúng ta cũng rút thôi.”

Một người khác trầm ngâm trong giây lát rồi lập tức đưa ra quyết định.

Rừng núi hoàn toàn yên tĩnh trở lại, mà dưới chân vách núi, lớp tuyết dày trên quan đạo đã bị máu nóng hòa tan, sắc đỏ loang lổ. Hàng ngàn kẻ không rõ lai lịch càng lúc càng ép sát, nhưng cái pháo hiệu vừa được bắn lên trời lúc nãy cũng không phải là thứ vô dụng, quan binh mai phục ở gần đó đã đi theo phương hướng này mà kéo tới, hợp sức cùng với trăm thị vệ áo xanh mà chém sạch đám người không rõ thân phận này.

“Hại bệ hạ kinh sợ, là lỗi của thần.”

Nam nhân trung niên cởi bỏ ngoại bào huyền y, lộ ra trường bào thêu hình hạc và mây — đó là trang phục mà chỉ Lăng Tiêu Vệ thân cận bên cạnh hoàng đế Đại Yến mới được phép mặc.

Mà ông chính là người đang giữ chức Chỉ huy sứ Lăng Tiêu Vệ hiện nay —— Hạ Trọng Đình.

Không kịp lau máu dính trên mặt, Hạ Trọng Đình chắp tay quỳ xuống trước vị quý nhân đang khoác áo choàng lông cáo màu tía kia.

“Phản quân lẩn đến nơi này, hôm nay lại còn mai phục sẵn ở đây, làm sao mà chúng biết được tin trẫm sẽ đến Duyên Giác Quán trong hôm nay?” Búi tóc của Thuần Thánh Đế vẫn chỉnh tề không chút rối loạn, được lão giả bên cạnh khom lưng cúi đầu đỡ, ánh mắt quét qua đánh giá người đang quỳ giữa nền tuyết.

“Thần nhất định sẽ tra rõ việc này.”

Hạ Trọng Đình lập tức cúi đầu đáp lời.

“May mà có Hạ khanh chuẩn bị chu đáo, mau đứng dậy đi.” Trên gương mặt của Thuần Thánh Đế thoáng lộ một nụ cười nhạt, phất tay một cái, ông còn chưa dứt lời thì phía sau đã có mấy nữ tì mặt mày trắng bệch, hoảng hốt chạy đến rồi quỳ xuống.

“Bệ hạ, công chúa, công chúa mất tích rồi!”

Một nữ tì run giọng kêu lên.

Ý cười trong mắt Thuần Thánh Đế thoáng chốc tan biến, ánh nhìn lạnh lẽo rơi xuống người nữ tì vừa lên tiếng.

Cả người nữ tì đều run lên, không dám ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của đế vương, cố gắng giữ vững giọng nói, tiếp tục lên tiếng: “Mũi tên lửa bắn trúng xe ngựa của công chúa khiến cho con ngựa hoảng sợ lồng lên khiến xe ngựa của công chúa bị lật. Nô tỳ đã lập tức chạy đến vén rèm lên nhưng đã không còn thấy bóng dáng của công chúa bên trong nữa”

“Hạ khanh.”

Thuần Thánh Đế khẽ vuốt ngọc bội trên tay, sắc mặt có chút trầm xuống.

“Thần có mặt.”

Hạ Trọng Đình lập tức đáp lời.

“Lần này đám phản quân này không giết được trẫm, lại dám bắt công chúa Đại Yến của ta, thật đúng là đáng chết.” Giọng nói của Thuần Thánh Đế mang theo vẻ nôn nóng không thể che giấu, “Ngươi nhất định phải tìm được Minh Nguyệt, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.”

“Thần tuân chỉ!”

——

Cỏ khô trải khắp tầm mắt bị tuyết đè ép đến rũ rượi, cả khu rừng rộng lớn tĩnh lặng đến mức ngoài tiếng gió lạnh luồn qua cũng chẳng còn âm thanh nào khác.

Bất chợt, trong đám cỏ khô vang lên vài tiếng sột soạt mơ hồ.

Sau khi lăn từ sườn dốc ven quan đạo xuống, Thương Nhung kéo theo một cành cây chạy suốt một đoạn đường, cuối cùng lao mình vào khu rừng rậm rạp này. Nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lại từ xa, nàng liền vùi mình trong đống tuyết, co ro trong bụi cỏ thật lâu mà không dám cử động.

Tiếng người đến gần rồi lại xa, đến khi tiếng hí của ngựa cũng dần tan biến, nàng mới ngồi dậy từ trong đống cỏ.

Tuyết đọng trên người nàng theo chuyển động bất ngờ mà rơi xuống, gương mặt bị lạnh đến trắng bệch, chóp mũi nhỏ xinh đỏ ửng, những hạt tuyết chưa tan bám lên hàng mi dài rậm của nàng, tựa như phủ một tầng sương trắng mong manh. Nàng thở hổn hển từng hơi, gió lạnh thấu xương lập tức nhân cơ hội mà luồn thẳng vào cổ họng khiến cho nàng không nhịn được muốn ho khan.

Nhưng mới chỉ ho được vài tiếng, Thương Nhung đã nghiến răng nhịn xuống, đôi chân đã bị đông lạnh đến mức tê cứng, nàng cố gắng đứng dậy, nhặt lấy cành cây bên cạnh, vừa lảo đảo bước đi về phía trước vừa kéo lê cành cây theo sau, cẩn thận xóa đi những dấu chân in hằn trên tuyết của mình.

Cuối khu rừng là một bãi đá vụn chỗ nước cạn, lúc này nó đã bị tuyết phủ kín, mặt sông cũng đông cứng lại thành băng. Hơi thở nàng hóa thành từng làn khói trắng, thân thể của nàng gần như đã lạnh đến tê liệt.

Ngoài một mảnh trắng xóa thì vẫn là trắng xóa, nàng đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt chỉ còn một khoảng mênh mông vô tận không thấy bờ. ( truyện trên app T•Y•T )

Đôi hài thêu đế mỏng sớm đã bị nước tuyết thấm ướt, hai chân Thương Nhung gần như đã không còn cảm giác, đôi môi nàng khô nứt, toàn thân mỏi mệt rã rời, nhưng bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng động khẽ, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.

Từ xa có một thân ảnh áo đen lướt qua giữa gió tuyết, vạt áo tung bay trong gió, thanh nhuyễn kiếm trong tay rung lên như vệt bóng sao xẹt, y nghiêng người né tránh ám khí do kẻ truy đuổi phía sau tung ra, thân hình thoắt một cái đã hạ xuống mặt băng.

Sương lạnh giăng dày đặc trên mặt sông, Thương Nhung chỉ mơ hồ thấy được hai bóng người đang giao đấu qua lại. Tiếng binh khí va chạm vang lên trong trẻo nhưng khi truyền đến tai nàng thì nó đã không còn rõ ràng.

Gió tuyết càng lúc càng dữ dội, những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả khắp trời, sương mù bị gió lạnh xé rách một khoảng, âm thanh băng vỡ vang lên từ xa rồi dần tiến lại gần. Lúc này trên mặt sông chỉ còn lại một người cầm kiếm đứng lặng nơi đấy, lớp băng phẳng lặng đã bị phá thủng thành một hố băng khổng lồ.

Y xách theo một thanh trường kiếm dính máu, tháo hồ lô ngọc nhỏ tinh xảo treo bên hông xuống, bước từng bước tiến lại gần — là một thiếu niên.

Giữa trời đất phủ đầy tuyết trắng, sương lạnh lượn lờ quanh thân, trên vai y phủ đầy tuyết đọng, trường bào đen tuyền như mực, đai lưng bằng da buộc gọn vòng eo mảnh khảnh tinh tế, những chiếc khóa vàng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Y tùy ý cắn mở nút gỗ hồ lô nhỏ, khẽ liếc nàng một cái rồi định bước ngang qua bên cạnh nàng. Rượu lạnh trôi xuống cổ họng, hàng mi rậm của y khẽ nâng lên, bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào nàng.

Ngón tay y hơi cong, siết lấy chuôi kiếm, sát ý lặng lẽ bùng lên. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhìn trân trân của nàng, y cũng rũ mắt nhìn xuống cái hồ lô nhỏ mà mình đang cầm trong tay.

“Ngươi rất khát?” Y hỏi.

Thương Nhung gật đầu, ánh mắt dán chặt vào hồ lô nhỏ trong tay y.

Khóe mắt thiếu niên cong cong, mũi kiếm dính máu chỉ vào lớp tuyết trắng xóa dưới chân: “Hay là nếm thử một miếng?”

Thương Nhung tận mắt thấy giọt máu còn sót lại nơi mũi kiếm y nhỏ xuống rồi tan vào nền tuyết trắng, loang ra thành một vệt đỏ nhòe. Nàng kiên quyết lắc đầu: “Bẩn.”

Nghe vậy, y lại như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Vậy mà ngươi lại không chê ta bẩn?”

Ngay giây sau, y chẳng đợi nàng kịp phản ứng, liền đưa hồ lô đến gần miệng nàng, rót cho nàng một ngụm rượu mạnh, rồi như ý nguyện mà thấy nàng ho đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Y bật cười, nụ cười vừa phóng túng vừa xấu xa.

Một ngụm rượu mạnh tựa như một ngọn lửa thiêu đốt trút xuống cổ họng, Thương Nhung ho đến mức vành mắt đều đỏ hoe, tầm nhìn bị phủ lên một lớp sương mờ ẩm ướt, khiến nàng suýt nữa cũng không thể nhìn rõ được nụ cười phóng túng của thiếu niên kia.

Nàng khẽ cử động ngón tay cứng đờ vì lạnh, rồi luống cuống tháo hết toàn bộ trâm cài, vòng tay trên người, không chút do dự mà nhét cả vào tay y.

Thiếu niên khựng lại, rũ mắt nhìn đống trang sức bằng vàng ngọc đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay mình, rồi lại giương mắt quan sát cô gái trước mặt mình.

Một thân váy áo gấm vóc đã bị tuyết thấm ướt đến nhăn nhúm, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, đôi mắt đen lay láy, sắc hồng nhàn nhạt do bị sặc rượu cũng đã dần phai đi, gương mặt trắng trẻo mịn màng, vừa đáng thương lại không hẳn là đáng thương, trong cốt cách vẫn lộ ra vài phần kiêu ngạo không dễ buông bỏ.

“Một ngụm rượu mà thôi, không đáng giá như những thứ này.”

Dường như y có chút hứng thú, nhắc nhở nàng.

“Ta biết.”

Thương Nhung gật đầu, thân hình của thiếu niên quá cao lớn, nàng phải ngước lên nhìn y: “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”

“Việc gì?”

Thiếu niên phủi lớp tuyết bám trên vai, giọng nói khàn khàn, trầm thấp khó dò.

Tuyết trắng cuộn mịt mù, sương lạnh lượn quanh, thân thể Thương Nhung gần như đã tê dại, tay áo nhàu nhĩ tung bay giữa gió như mây cuộn, hoa tuyết lướt qua gương mặt tái nhợt của nàng.

Nàng nhìn y, nghiêm túc nói:

“Xin ngươi hãy giết ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play