Chiết Trúc đặt Thương Nhung xuống, lười nhác bước vào bên trong viện.
Thương Nhung không đi theo sau, nàng xách đèn lồng, lặng lẽ nhìn bóng lưng y, rồi bất chợt cúi người nhặt một cành cây gãy, cúi đầu vẽ vẽ viết viết trên nền tuyết đọng.
Đèn lồng tĩnh lặng đặt trên mặt tuyết, ánh sáng trong lồng chiếu ra cái bóng sinh động của nàng. Nàng ngẩng đầu, bắt gặp thiếu niên đã quay người lại, khoanh tay, dùng đôi mắt trong suốt sáng ngời chăm chú nhìn nàng từ đằng xa.
Nàng lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt y, nắm lấy tua kiếm của thanh nhuyễn kiếm bên hông y, giẫm lên đôi giày đen rộng thùng thình kia, kéo y quay trở lại cổng viện.
Chiết Trúc rủ mí mắt xuống, dưới ánh đèn lồng trải dài trên tuyết trắng, y thấy rõ hai chữ mà nàng viết, nét nào nét nấy đều rõ ràng chỉnh tề.
“Chiết Trúc.”
Thương Nhung ngẩng lên nhìn y: “Ta tên là Thương Nhung.”
Dưới mái hiên lại có thêm một ngọn đèn đơn độc, lắc lư cả đêm sau cánh cửa sổ, trong căn phòng mờ tối, bóng dáng thiếu niên in lên tấm rèm cửa, y đang quay lưng về phía nàng, kéo lệch một bên áo, lộ ra cánh tay phải rắn chắc đầy cơ bắp của mình.
Nửa khuôn mặt của Thương Nhung vùi trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt kia, trong ánh sáng lờ mờ, nàng mơ hồ trông thấy trên cánh tay y có một vết thương dữ tợn.
Từ góc độ của nàng, nàng chỉ thấy y hơi cúi đầu, nghiêng mặt đi, cắn mở nút vải của một chiếc lọ sứ không biết lấy từ đâu ra, rắc thuốc bột lên vết thương, máu thấm ra từ lớp vảy bị rách toạc, chảy dọc theo khuỷu tay y uốn lượn thành từng dòng.
Có lẽ cảm giác được điều gì đó, y đột ngột quay đầu lại.
Dù ánh sáng mờ ảo nhưng y vẫn nhìn thấy rõ đôi mắt đang lặng lẽ nhìn mình kia.
Trên thái dương y đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt trong vầng sáng ấm áp trông có vẻ tái nhợt nhưng vẫn tuấn tú vô cùng.
Ánh mắt nàng đụng thẳng vào ánh nhìn của y, nàng vội vàng xoay người rúc lại vào trong chăn.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cái ót của nàng, trong mắt thoáng có thêm vài phần nghi hoặc, nhưng y không nói gì, chỉ quay người kéo áo lại.
Chiếc sập tre phát ra âm thanh “kẽo kẹt” một lúc, rồi lại im lặng không có chút động tĩnh nào.
Thương Nhung không quay đầu lại, nhưng nàng biết y đã nằm xuống rồi.
Chờ một lúc lâu, nàng lắng tai cẩn thận nghe, vẫn không nghe thấy được hơi thở của y, nàng liền rón rén xoay người, phía trước là một mảng ánh sáng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng ấy rơi lên người thiếu niên, y như một ngọn núi xa ẩn trong màn sương mù, bất động giữa ranh giới sáng tối đan xen.
Cơn buồn ngủ đã đè nặng lên mí mắt nàng từ lâu, nhưng vì trốn chạy trong đêm khiến chân tay nàng buốt giá, lạnh đến tận xương tủy, cơn buồn ngủ cũng không át nổi sự tê cóng ấy, nàng cuộn mình trong chăn chịu đựng, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới có thể thiếp đi được.
Nhưng chưa được bao lâu, chiếc giường tre kêu lên một tiếng “cọt kẹt”, nàng chợt bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, lúc ấy ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn còn âm u, nàng còn chưa tỉnh hẳn thì đã thấy thiếu niên ấy vô cùng cảnh giác, ôm chăn ngồi bật dậy, trông chẳng khác nào một con sói luôn trong trạng thái rình rập.
Đầu ngón tay y khẽ chạm vào lớp giấy dán cửa sổ, nhưng không đâm thủng, dường như đang lắng nghe điều gì đó. Có lẽ là tiếng xào xạc khi y phục của Thương Nhung cọ vào chăn khiến t cảnh giác. Y quay đầu lại, thấy nàng định mở miệng nói gì, liền kịp thời đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ lắc đầu.
Thương Nhung lập tức mím môi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, chỉ dùng ánh mắt để theo dõi từng cử động của y.
“Xoẹt” một tiếng.
Thương Nhung bỗng trông thấy một thanh trường kiếm đâm xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, nhắm thẳng vào mặt thiếu niên, nàng trừng to mắt, nhưng y đã nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, rồi lập tức vươn tay, dùng tay không bắt lấy lưỡi kiếm, dùng sức kéo mạnh.
Máu tươi nhuộm đỏ cả bàn tay y, kẻ bên ngoài bị nội lực của y chấn động, đầu đập nát cả khung cửa gỗ, mảnh gỗ đâm thẳng vào cổ họng, ánh mắt hắn ta đờ đẫn, chết ngay tại chỗ.
Thương Nhung nín thở, sắc mặt tái nhợt.
“Đừng ra ngoài.”
Thiếu niên liếc nàng một cái, lạnh nhạt dặn một câu rồi xách kiếm, xuyên qua khung cửa bị phá như một cơn gió, thân ảnh tan biến tựa như một làn sương khói.
Trong khoảng sân chật hẹp, hơn chục người đứng sừng sững ở đấy, bọn họ cũng chính là đám sát thủ hôm qua định chặn giết đoàn người ở quan đạo Nam Châu.
“Thập Thất hộ pháp.”
Kẻ dẫn đầu khoác áo bào nâu, thần sắc âm lệ: “Giết Thập Nhất hộ pháp, vứt xác xuống sông Ngư Lương, ngài tùy ý làm bậy như vậy, không sợ lâu chủ trách phạt sao?”
“Thập Thất hộ pháp! Ngài đang đẩy chúng ta vào chỗ chết đấy! Thập Nhất hộ pháp chết rồi, chẳng lẽ bọn ta lại phải quay về Huyết Trì một lần nữa hay sao?” Có người phẫn nộ hét lên.
Danh tiếng thiên hạ đệ nhất sát thủ lâu – Trất Phong Lâu - được xây dựng từ núi thây biển máu suốt bao năm.
Trong lâu có mười bảy vị hộ pháp, thường có người chết, cũng thường có kẻ bất chấp mạng sống mà muốn chen chân vào hàng ngũ đó.
Từ một đến mười bảy là những con số đẫm máu, phía sau mỗi con số là vô số sát thủ lấy máu xương để gánh vác, duy chỉ có hai người chưa từng bị thay thế, một là hộ pháp số hai, một chính là mười bảy.
Người ở vị trí mười bảy chính là thiếu niên đang đứng trước mắt họ, mà năm nay y cũng chỉ mới có mười sáu tuổi.
Không phải ai cũng có thể trở thành hộ pháp của Trất Phong Lâu, và trong lâu có quy định: Một hộ pháp chết ở ngoài, tất cả những người đi theo thực hiện nhiệm vụ cùng vị hộ pháp ấy đều phải quay lại Huyết Trì.
Huyết Trì, là địa ngục trong Trất Phong Lâu, cho dù là kẻ nào đã từng bước ra từ nơi đó rồi thì cả đời cũng chẳng muốn quay về đó một lần nữa.
“Huyết Trì mà cũng tính là đường chết?”
Thiếu niên hơi cử động bàn tay bị lưỡi kiếm cắt trúng, máu lăn xuống theo từng đốt ngón tay trắng bệch, trước sau gì đôi mắt của y vẫn cong cong thành một độ cong nhất định: “Nếu hôm qua các ngươi nhúng tay vào, thì cái quan đạo ấy đã trở thành con đường chết của Trất Phong Lâu rồi.”
“Thập Thất hộ pháp có ý gì?” Nam nhân áo nâu cau mày.
Thiếu niên có dung mạo tuấn tú mà sắc sảo: “Trất Phong Lâu chưa từng hỏi đến thân phận người thuê, nhưng thân phận của kẻ sắp chết lại không thể không tra, mà việc kiểm chứng thân phận này là việc mà ai chịu trách nhiệm trong lâu?”
“Vụ làm ăn này tới gấp, người thuê ra giá ba vạn lượng để mua mạng của hai người, Thập Nhất hộ pháp vội vàng quay về lâu, hắn đã từng nói qua rồi, là Vĩnh Hưng của nhà họ Cố ở phủ Cổ Ninh.” Người đàn ông đảo mắt, nói đúng sự thật.
“Ba vạn lượng bạc trắng, chỉ để lấy mạng hai người?” Thiếu niên cầm kiếm đứng đấy, tà áo bay phần phật, “Vĩnh Hưng của thương hộ Cố thị ở phủ Cổ Ninh kia, thật sự đáng giá đến ba vạn lượng sao?”
“Rốt cuộc ngài muốn nói gì?” Người đàn ông không thể kìm nén được sự bực bội, gằn giọng nói.
Thiếu niên ngưng lại một thoáng, cúi đầu nhìn thanh nhuyễn kiếm trong tay, lưỡi kiếm mảnh dẻ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt y. Y khẽ thở dài: “Các ngươi thật sự là quá ngu ngốc.”
“Vân ca, ta thấy hắn ta là đang muốn lừa gạt chúng ta!”
Một tên sát thủ trẻ tuổi không nhịn được nữa, lớn tiếng nói, “Hắn ta bị thương nặng ở Bình Xuyên, chắc chắn là còn chưa khỏi hẳn, chi bằng chúng ta giết hắn ta ngay bây giờ! Dù sao thì Thập Nhất hộ pháp cũng có tình nghĩa với lâu chủ, hôm nay chúng ta giết hắn ta báo thù cho Thập Nhất hộ pháp, rồi trở về lâu, nói không chừng còn có thể tránh khỏi việc bị trừng phạt đưa trở lại Huyết Trì!”
Trong Trất Phong Lâu, công có thể đền tội.
Lời nói ấy kích động tâm trạng của mọi người, ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn về phía thiếu niên, từng ánh mắt đều lạnh lẽo như loài chim ưng rình mồi, khiến người ta không rét mà run.
Gió tuyết càng lúc càng dày, âm thanh của trận giao chiến vang dội, dù có cách một cánh cửa gỗ cũng vẫn nghe rõ mồn một.
Thương Nhung co mình lại trong góc giường, toàn thân đều căng cứng, không dám động đậy dù chỉ một chút. Nhưng từ ô cửa sổ vỡ nát, từng cơn gió lùa vào mang theo cả mùi máu tanh đậm đặc càng lúc càng nồng nặc.
Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà cố gắng căng tai lắng nghe, nghe thấy tiếng binh khí va chạm bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu thảm cùng với tiếng vật nặng ngã xuống đất. Nàng cẩn thận phân biệt từng âm thanh kêu rên thảm thiết, thanh âm hoặc trầm hoặc khàn, nhưng tuyệt nhiên không có thanh âm nào thuộc về thiếu niên ấy.
Đột nhiên, mọi tiếng động đều biến mất, như một cơn mưa bão dữ dội chợt ngừng lại, khiến nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn ra cánh cửa sổ đầy máu bắn loang lổ.
Bất thình lình —— “Rầm!”
Thương Nhung theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc trông thấy cánh cửa bị đá văng rồi sập xuống đất, cơn gió buốt giá cuốn theo những hạt tuyết lăn xả vào phòng. Trên cánh cửa là một nam nhân xa lạ đang hộc ra một ngụm máu, hắn ta quay đầu lại liền phát hiện Thương Nhung đang ngồi trên giường, không biết hắn ta đã nghĩ tới điều gì trong một cái thoáng chốc, Thương Nhung chỉ thấy hắn ta định vùng dậy lao về phía mình.
Nàng lập tức nhảy khỏi giường, đi chân trần tránh sang một bên để né tránh hắn ta, tiện tay nhấc ấm trà trên bếp lò. Nước trong ấm vừa mới sôi sùng sục, nàng bị bỏng rát đến mức không thể nắm chắc được, vừa mới cầm lên liền quẳng cả cái ấm về phía người kia. ( app TYT - tytnovel )
Chiếc ấm đập trúng trán nam nhân, nước sôi hắt thẳng vào mặt và người của hắn ta, hắn ta bị phỏng đến mức gào lên dữ dội, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Thương Nhung còn đang xuýt xoa thổi lên lòng bàn tay bị bỏng của mình, chợt nghe tiếng hét thảm bỗng dưng dừng bặt. Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy nơi cổ họng hắn ta có một lỗ máu đầm đìa, bên trong vết thương loáng thoáng ánh lên một tia sáng lạnh bạc – đó chính là vật đã xuyên thủng cổ họng hắn ta.
Nàng gần như chết lặng, chỉ thấy người nọ trợn tròn hai mắt rồi nặng nề ngã vật xuống đất.
Hai chân nàng mềm nhũn, loạng choạng ngồi bệt xuống sàn. Lúc này nàng mới phát hiện ngoài cánh cửa vỡ nát còn có hơn chục thi thể đang nằm la liệt, người nào người nấy đều đẫm máu đến mức không thể nhận ra diện mạo, máu đỏ loang đầy cả khoảng sân tuyết trắng.
“Lại đây.”
Một giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên.
Thương Nhung giật bắn mình, nhìn theo hướng phát ra âm thanh —— nơi lan can hành lang bên phải ngoài cửa, thiếu niên mang dung mạo như ngọc nọ, nhưng nửa khuôn mặt của y lại dính đầy máu, vài sợi tóc đen rối bời buông lơi trước trán, bàn tay với đường gân rắn rỏi cầm chặt thanh nhuyễn kiếm, tua đỏ của kiếm ướt đẫm máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bậc thềm đá.
Y đứng yên bất động, mặc cho gió núi lùa vào tóc, băng tuyết bám lên áo.
Trong ánh sáng mờ mờ của buổi sớm, đôi mắt đang dán chặt vào nàng kia của y như quỷ ảnh hiện hình, khiến người ta sởn gai ốc.
“Đêm qua ngươi có thấy ta để thuốc ở đâu không?”
Giọng nói của y nhè nhẹ vang lên, mang theo vài phần mỏi mệt, lúc này y đang tựa vào lan can không nhúc nhích.
Đêm qua sau khi thay thuốc xong, y tiện tay đặt cái bình sứ ở cạnh gối, Thương Nhung vừa nghe y nhắc tới đã lập tức nhớ ra, nàng còn chưa kịp nhúc nhích thì đã thấy vẻ mặt của thiếu niên càng thêm lạnh lẽo, khiến nàng sợ tới mức như chim sợ cành cong: “Thấy.”
Thương Nhung vịn cột đứng dậy, nghiêng mặt quay đi không dám nhìn vào cái xác chết dưới đất, đôi mày của nàng nhíu chặt lại, bước từng bước nhỏ tránh vũng máu loang lổ, men theo con đường sạch nhất mà dịch đến bên cạnh chiếc sập tre.
Như một chú ốc sên nhỏ bé.
Chiết Trúc cảm thấy máu trong người mình cũng sắp chảy cạn luôn rồi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng bước ra khỏi cửa mà vẫn phải né tránh cái xác to lớn lực lưỡng kia, nhất quyết không để cho máu vấy vào chân mình. Mãi đến khi nàng lách được ra ngoài, ngồi xổm xuống trước mặt y, bàn tay mở nắp lọ sứ vẫn còn run lẩy bẩy. Thuốc bột đổ tán loạn lên người y, mùi thuốc đắng ngắt tràn ngập trong không khí khiến nàng không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Vết thương trên cánh tay y dữ tợn, đỏ lòm, Thương Nhung vội vàng đổ hết thuốc bột lên, lớp bột trắng xóa dày đặc phủ kín vết thương. Đến lúc đó nàng mới dám liếc nhìn miệng vết thương của y kỹ hơn một chút, sau đó lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nắm chặt lọ thuốc trong tay, vết trầy nơi lòng bàn tay nàng do ngã lúc nãy dính phải bột thuốc còn vương trên nắp, đau đến mức nàng khẽ rít lên một tiếng.
Hóa ra khi đổ cái thuốc này vào vết thương lại đau đến thế?
Thương Nhung bất giác ngẩng đầu nhìn y. Nhưng thiếu niên ấy lại chẳng hề nhíu mày, chỉ là gương mặt không còn chút ý cười nào, ánh mắt khẽ rũ, hàng mi dài rậm phất phơ trong gió. Khuôn mặt loang máu ấy lại lạnh lẽo đến cực hạn.
Vết thương sâu đến thế, y thật sự không thấy đau sao?
Thương Nhung không khỏi nghĩ thầm.
Y im lặng không nói một lời, cả người toát lên vẻ cô độc đến khó hiểu. Thương Nhung không biết y đang nghĩ gì, chỉ thấy y nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đám xác chết đầy sân phủ đầy trên nền tuyết trắng.
Vẻ mặt y dần trở nên lãnh đạm, nhạt nhẽo không chút gợn sóng.
“Thương Nhung.”
Giọng nói thiếu niên vang lên trong trẻo, dễ nghe vô cùng.
Tiếng gió len qua cành cây, sương mù lượn lờ, tuyết vẫn rơi rì rào.
Bất chợt, độ cong nơi đuôi mắt y càng thêm rõ nét, ánh sáng trong trẻo trong đáy mắt lấp lánh như gợn sóng nước:
“Ngươi có muốn ——”
“Cùng ta đi chơi một chuyến không?”