Chiết Trúc gần như cứ tưởng rằng mình nghe nhầm, thần sắc chợt hiện lên một chút kinh ngạc.

“Thật đúng là hiếm có, ngươi mua ta." Ước lượng mấy món trang sức vàng ngọc trong tay lên, đôi mày mắt tuấn tú của thiếu niên bỗng có thêm vài phần sinh động, “Để giết ngươi?”

“Ừm.”

Thương Nhung thoáng lúng túng bởi hai chữ “mua ta” tưởng như vô tâm lại gợi ra chút mập mờ khó nói của y, nàng vội dời mắt đi nơi khác, nhưng lại vô tình thấy được bàn tay đang cầm kiếm của thiếu niên.

Ngón tay trắng trẻo thon dài, dưới lớp da mỏng nơi mu bàn tay là những đường gân rõ ràng khỏe khoắn, đẹp đẽ.

“Sống mới là việc khó nhất trên đời này, tìm chết thì dễ dàng hơn nhiều.” Một lọn tóc đen nhánh lướt qua bên má y, trong làn gió rét buốt, ánh mắt y vừa sạch sẽ vừa tàn nhẫn, “Cần gì phải mượn tay kẻ khác.”

Y nhét toàn bộ trang sức lại vào tay nàng, thanh nhuyễn kiếm dính máu được quấn gọn lên vòng eo mảnh mai của y: “Những thứ này, giữ lại để chôn cùng ngươi đi.”

Giọng y nhàn nhạt, điềm tĩnh, nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Y nghiêng người bước ngang qua nàng, Thương Nhung trì độn quay đầu lại, giữa trời đất trắng xóa, bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh mà đĩnh bạt như tùng như trúc.

Sương lạnh mờ mịt, tuyết bay lả tả.

Vừa mới uống một ngụm rượu, bước chân thiếu niên khựng lại, y mặt không cảm xúc quay đầu lại, tiếng sột soạt do giẫm lên tuyết vang lên gần hơn, bóng dáng cô bé nhếch nhác mà chưa đến nỗi tả tơi kia xách váy chạy chậm về phía y.

Sát ý trong lòng y đã nhạt đi, vậy mà nàng lại chẳng biết quý trọng.

Lưỡi kiếm mỏng lướt qua mặt khóa vàng nơi eo phát ra tiếng “soẹt”, Thương Nhung vừa đứng vững trước mặt y, nhuyễn kiếm đã lạnh lẽo mà chính xác đặt nơi cổ nàng.

Lưỡi kiếm lạnh buốt khiến nàng khẽ run lên, lông mi cũng bất giác rung nhẹ, đôi mắt nhìn thẳng vào y, đôi môi không còn một chút huyết sắc mím lại, tựa hồ như do dự đôi chút, cuối cùng vẫn đưa tay lên, dâng thứ trong lòng bàn tay ra trước mặt y.

Nàng thật sự một lòng muốn chết.

Thiếu niên lặng lẽ nhìn nàng nhắm mắt lại, y nhướng mày, cảm thấy vừa quái lạ lại vừa thú vị.

Thương Nhung nín thở, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, nhưng lưỡi kiếm đặt nơi cổ nàng lại bất ngờ rút về, nàng lập tức mở mắt ra, theo bản năng nhìn theo hướng lưỡi kiếm chỉ mà nhìn vào mặt sông băng đóng cứng trước mặt.

“Nếu ngươi không ngại, vừa mới có một kẻ chết ở nơi đó đấy, cứ nhảy xuống đó là được.”

Dưới đáy hố băng to lớn kia vừa mới mai táng một kẻ bị y giết chêtz.

Thương Nhung nhìn hố băng, lại quay đầu nhìn y, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng: “Ta nghe người ta nói, chết đuối rất khó chịu, ta muốn chết một cách đỡ khó chịu hơn một chút.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Chiết Trúc dùng mũi kiếm quét nhẹ lớp tuyết dưới chân, những hạt tuyết lạnh lẽo từ không trung rơi xuống tan chảy trên lông mi của y.

“Tốt nhất là ngươi có thể xây giúp ta một ngôi mộ.” Thế mà nàng cũng thật sự tính toán hậu sự cho mình.

Chiết Trúc lại ngẩng đầu lên, tiếng hận buông một tiếng thở dài: “Giao dịch này của ngươi mà tìm đến Thập nhất ca của ta, y nhất định sẽ rất hứng thú.”

“Thập nhất ca của ngươi ở đâu?” Nàng ngó nghiêng nhìn quanh.

Chiết Trúc bỗng cười lạnh một tiếng, bàn tay lạnh lẽo của y bất ngờ bóp lấy cằm Thương Nhung, buộc nàng phải quay đầu nhìn về phía mặt sông phủ đầy sương trắng kia.

“Muộn rồi.”

Hai chữ của y nhẹ nhàng rơi bên tai nàng như một làn khói lạnh.

Thương Nhung hiểu ra, thì ra cái người mà y gọi là “Thập nhất ca” kia đã chết trong tay y rồi.

Chiết Trúc buông tay, thản nhiên vuốt nhẹ đầu ngón tay rồi thu kiếm lại, nhẹ nhàng sải bước, rảo bước đi về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước, ánh mắt của y rơi vào một bàn tay đã bị lạnh đến mức khớp xương đều đỏ bừng.

Tua kiếm đỏ son vương trong tay nàng bị gió thổi lay động, tung bay tán loạn như dải mây chiều rực rỡ.

Thật kỳ lạ.

Nàng chẳng hề hay biết cái tua kiếm mà mình gom hết dũng khí để nắm chặt lúc này đã từng thấm đẫm bao nhiêu máu người. Nàng vừa ngây ngô lại vừa gan dạ, lặng lẽ nắm lấy tua kiếm ấy, chẳng nói một lời mà chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn y — rõ ràng là đến để tìm cái chết, vậy mà lại giống như đang bám víu vào một tia hy vọng sống sót cuối cùng.

Gió lạnh rít gào khiến màng tai Thương Nhung càng thêm đau buốt, dư vị rượu mạnh vừa nãy cũng lặng lẽ dâng lên, trong cơn đau đầu muốn nổ tung, gương mặt thiếu niên trước mắt nàng dần dần hóa thành ba tầng bóng mờ chồng chéo.

Gió lạnh thốc qua, rít bên tai Thương Nhung đau buốt, dư vị của rượu mạnh vừa nãy ngấm ngầm dâng lên, đầu óc nàng nhức nhối như muốn nổ tung, gương mặt thiếu niên trước mắt nàng dần dần mơ hồ thành ba lớp.

Không báo trước chút nào, nàng ngã xuống.

Tua kiếm đỏ thẫm bị kéo đứt nằm yên trong kẽ tay nàng, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng chao đảo rơi xuống phủ lên thân thể nàng. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng hé một nửa mắt, chỉ kịp trông thấy vạt áo mỏng manh của thiếu niên áo đen khẽ lay động lúc y xoay người rời đi.

Thương Nhung bị nóng mà tỉnh dậy.

Nàng mơ màng nhìn lớp chăn dày xám xịt, khoảng chừng có tới ba tầng, quấn nàng đến là kín mít ở bên trong. Trong phòng có lò than đang cháy bập bùng, ấm áp như mùa xuân, khiến nàng vã ra một lớp mồ hôi hỏng khi đang giữa cơn mê man.

Vén chăn bước xuống giường, Thương Nhung đảo mắt nhìn quanh căn phòng không lớn lắm này, bài trí đơn sơ, trong không khí vẫn còn vương chút mùi ẩm chưa được hong khô hết.

Trên cái sập tre la hán bên cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, than hồng trong phong lò trên bàn đang cháy đỏ, thuốc sắc trong nồi đất sôi ùng ục, hơi nước trắng lượn lờ bốc lên, mùi thuốc đắng ngắt lan tỏa khắp phòng.

—— “Két.”

Tiếng đẩy cửa vang lên, Thương Nhung theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại, gió tuyết bên ngoài ào vào khiến vạt áo màu xanh khói của thiếu niên lay động nhè nhẹ, cửa gỗ lập tức bị y đóng sập, y xoay người liếc nàng một cái rồi thản nhiên ngồi xuống cái sập tre la hán.

Y rót thuốc từ trong nồi đất vào bát, hơi nước mịt mù bốc lên từ vành bát, đôi mày sắc lạnh và dung mạo tuấn lãng của y khẽ nhướng: “Lại đây uống thuốc.”

Thương Nhung ngẩn người một thoáng, hoàn hồn nhìn thấy bát thuốc đen sì bên tay y, nàng mím môi, không nhúc nhích.

“Có lẽ ngươi không biết cách ta giết người,”

Chiết Trúc chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, “Nếu không muốn chết một cách kỳ quái và vô cùng đau đớn thì nên nghe lời ta.”

Thương Nhung lập tức ngẩng đầu, nàng lặng lẽ nhìn sườn mặt trắng bệch của thiếu niên hồi lâu rồi yên lặng bước tới, bước từng bước nhẹ nhàng. Khi ngồi xuống đối diện y, nàng còn không quên vuốt lại tà váy nhàu nhĩ của mình, sau đó mới ngoan ngoãn cầm thìa lên. Nước thuốc nóng quá, nàng bị bỏng một chút, lập tức ngẩng đầu vụng trộm nhìn y.

Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng, thần sắc vẫn nhàn nhạt.

Thương Nhung không nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục uống.

Gió tuyết ào ào ngoài cửa, tiếng tuyết đập vào khung cửa nhỏ nhặt nhưng lại có thể khiến người ta khó chịu, chỉ có tiếng gió rít gào mãi không dứt. Chiết Trúc dùng một tay chống cằm, nhàm chán nhìn nàng phồng má thổi thuốc, rồi nhăn mũi há cái miệng nhỏ ra uống từng ngụm một. ( app TYT - tytnovel )

Lúc này trong phòng ấm áp, đôi má nàng cũng hây hây ửng hồng lên đôi chút, làn da mịn màng trắng hồng như ngọc, đôi mắt đen láy xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng.

Trông cũng có sinh khí hơn rồi, Chiết Trúc hờ hững nghĩ.

Y lấy vài món từ trong vạt áo ra rồi đặt lên án kỷ, tiếng va chạm lanh lảnh khiến Thương Nhung ngẩng đầu lên.

Đấy đều là những món trang sức của nàng, nhưng nàng chỉ cần liếc qua là nhận ra thiếu mất một chiếc trâm kim hồ điệp nạm trân châu.

“Cây trâm kim hồ điệp kia của ngươi.”

Thương Nhung trông thấy ngón tay trắng trẻo đẹp đẽ của y khẽ gõ mặt bàn, “Ta đã đem đi đổi lấy cái viện này.”

Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cặp mắt kia của y cong cong lên thành hình cung rồi y mỉm cười, nói với nàng: “Người ta giết lần này có chút phiền toái, ta cần một chỗ ẩn thân để tạm lánh phong ba.”

“Yên tâm, vài hôm nữa ta sẽ chuộc lại chiếc kim hồ điệp kia cho ngươi.” Chiết Trúc lại nhấp một ngụm trà.

Khi màn đêm buông xuống, núi rừng tối đen một màu, chỉ còn một chiếc đèn lồng dưới mái hiên khẽ đung đưa, soi sáng một đêm gió tuyết đều đã lặng yên.

Thương Nhung nằm trên giường, lặng lẽ nghiêng người, mượn ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ để nhìn về phía thiếu niên đang ngủ trên cái sập tre la hán.

Tiếng hít thở của y rất nhẹ, dù nàng cố tình lắng nghe nhưng cũng khó mà nghe rõ được hơi thở của y. Nàng không biết bản thân mình đã chờ bao lâu, chờ đến mức cũng dần dần buồn ngủ, sau đó lại giật mình bừng tỉnh, mở to mắt ra, lắc lắc đầu một cái.

Chắc là y đã ngủ rồi nhỉ?

Thương Nhung vén chăn, nhẹ nhàng ngồi dậy. Trong ánh sáng lờ mờ, nàng cúi nhìn đôi hài thêu đặt bên giường, đế giày quá mỏng, đoạn đường trốn chạy vừa qua đã mài rách cả lớp vải.

Trời không đổ tuyết, cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, sau đó lại được nhẹ nhàng đóng lại.

Nhưng đêm nay vẫn là một đêm đông lạnh buốt.

Thương Nhung khoác một chiếc áo choàng màu xanh khói, khẽ thở ra một làn hơi nóng, xách đèn lồng mà mình gỡ xuống từ dưới mái hiên, lặng lẽ chạy vào khoảng núi rừng đen kịt mà không có chút mục tiêu nào.

Ánh sáng ấm áp soi rọi lên tuyết đọng giá lạnh, phản chiếu thành từng hạt tinh khiết lấp lánh. Núi rừng này lớn hơn, sâu hơn rất nhiều so với sức tưởng tượng của nàng.

Những thân cây to lớn vạm vỡ nối tiếp nhau, cành khô phủ tuyết vặn vẹo như rắn bò đan xen nhau, che khuất phần lớn bầu trời, chỉ để hở lại vài khoảng trời nhỏ thưa thớt ánh sáng.

Thương Nhung bị vấp ngã bởi một nhánh cây khô ẩn dưới tuyết, đèn lồng rơi xuống đất rồi bốc cháy trước mắt nàng, ánh lửa trong đồng tử nàng dần rực rỡ, rồi sau đó lại dần tắt lịm.

Cho đến khi tia lửa cuối cùng cũng bị nước tuyết tan chảy dập tắt, bốn phía hoàn toàn chìm trong bóng tối, Thương Nhung ngồi dậy, lần mò tựa vào một thân cây, co người lại.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ truyền đến từ xa.

Thương Nhung ngẩng đầu, giữa nền tuyết mênh mông, nàng trông thấy một người xách đèn, khoác ánh sao đến.

Y khoác một chiếc áo choàng trắng muốt, tay áo rộng khẽ lay, bên ngoài phủ thêm lớp áo lông viền thỏ, vạt áo lay động theo bước chân của y, trong tay y là chiếc đèn lồng hắt sáng lên đôi mắt tựa hồ như sao rơi trong hồ nước. Khi y tới gần, Thương Nhung mới phát hiện ra y đang đi chân trần giẫm lên tuyết mà đến.

Thương Nhung ngơ ngác nhìn đôi chân của y, còn ánh mắt y thì lại rơi xuống đôi ủng đen trên chân nàng, đôi giày trên chân nàng rõ ràng là của nam nhân, rộng hơn bàn chân nàng rất nhiều, trông vừa buồn cười vừa khôi hài.

“Ta có để lại một chiếc vòng cho ngươi.”

Nàng có phần ngượng ngập, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cười như không cười của y.

“Ta nói là ta cần à?”

Y khẽ cười nhạo.

Thương Nhung mím môi không nói gì, nhưng y lại đưa chiếc đèn lồng trong tay sát lại gần nàng. Ánh sáng chói mắt đột ngột ập đến khiến nàng nhắm tịt hai mắt.

Và rồi, giọt lệ đã đọng rất lâu nơi hốc mắt, chưa từng rơi xuống, cuối cùng lặng lẽ lăn dài trên má, lấp lánh trong ánh sáng từ chiếc đèn lồng kia.

Thương Nhung hơi xấu hổ, hàng mi run lên từng nhịp, nàng quay mặt đi, chui vào góc tối dưới tàng cây nơi ánh đèn không thể soi tới.

“Khóc cái gì?”

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo và bình lặng, y bỗng cúi người xuống, dùng đôi mắt trong suốt soi thấu nàng.

Thương Nhung muốn tránh cũng chẳng tránh được, ngay khoảnh khắc nàng vừa ngẩng đầu lên thì đầu ngón tay của y đã khẽ vuốt qua gò má nàng, rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ lướt qua.

Nàng ngốc nghếch nhìn y.

Thiếu niên tùy ý kéo áo choàng trên người xuống, cực kỳ tùy ý mà quăng lên người nàng, “Khoác vào.”

Thương Nhung chậm chạp gỡ chiếc áo choàng phủ trên đầu xuống, đúng lúc ấy, giữa ánh đèn lồng và màu tuyết trắng xóa, thiếu niên đã xoay người, quay lưng về phía nàng.

Nàng lặng lẽ nhìn bóng lưng y, trong lớp áo choàng viền lông thỏ mềm mại ấy vẫn còn vẹn nguyên hơi ấm dịu dàng của thiếu niên.

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng chiếu lên vạt áo mỏng manh của y, y đi chân trần giẫm trên tuyết, cõng một cô gái trên lưng, chầm chậm bước đi giữa vùng núi vắng lặng.

“Ta trả lại giày cho ngươi.”

Thương Nhung vòng tay qua cổ y, đèn lồng lắc lư, cái bóng đổ dài trên lớp tuyết dày của hai người cũng khẽ lay động, nàng nhỏ giọng nói.

“Không cần.”

Thiếu niên đáp gọn hai chữ.

Thương Nhung im lặng một lúc, cúi đầu nhìn cái bóng in trên tuyết, mái tóc của y mát lạnh, phất qua gò má nàng, nàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào vành tai y.

“Ta có thể biết tên của ngươi không?”

Nàng chợt hỏi.

“Chiết Trúc.”

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo mà lạnh lẽo.

Chiết Trúc?

Thương Nhung lặp lại cái tên ấy trong lòng một lần, rồi lại hỏi: “Trên đời này thật sự có họ ‘Chiết’ sao?”

“Không có.”

Thiếu niên bỗng dừng bước, nghiêng đầu nhìn Thương Nhung đang ghé vào đầu vai mình. Đôi mắt y khẽ cong lên, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ xíu nằm ngay cuối đường mí dưới.

Nàng nghe y nói:

“Trên đời này có rất nhiều người chỉ có tên mà không có họ, ta chính là một trong số đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play