Cây roi kia có gai ngược, dễ dàng đâm thủng vải áo, vốn là hình cụ để trừng phạt phạm nhân, vậy mà lại dùng ở nơi này.
Xuyên qua lớp quần áo trên người Thượng Quan Lập An hiện tại khắp nơi đều là vết thương rách da.
Đến cả Thượng Quan Lập An còn nói rất đau, huống chi là y, nghĩ đến thôi Mạc Tiểu Tuy đã run rẩy.
Y chỉ cầu ngày mai động tác của mình đừng quá chậm, may ra tránh được trận đòn này.
“Ngươi không cần đi, để ta đi.” Thượng Quan Lập An nói.
Nghe vậy, Mạc Tiểu Tuy lắc đầu, giơ tay chọc chọc vào cánh tay hắn, thì thầm: “Sao ngươi lại nghĩ vậy chứ.”
“Ta chịu được.”
Mạc Tiểu Tuy muốn nói y cũng chịu được mà, chỉ là y rất sợ đau, không phải không chịu nổi đau.
Hơn nữa, Thượng Quan Lập An vốn đã bị tật ở chân, nếu như bị đánh thêm ở chỗ khác rồi để lại thương tật thì biết làm sao.
Mạc Tiểu Tuy cảm thấy người một nhà thật sự quá tốt, chỗ nào cũng nghĩ cho y, đúng là tấm gương chân thiện mỹ giữa đời này.
Trong lều bỗng chốc im bặt.
Một người dừng lại ngay trước mặt Mạc Tiểu Tuy.
“Ngươi, đi ra ngoài với ta.”
Mạc Tiểu Tuy liếc nhìn tên binh lính này, trong lòng ghê tởm vô cùng, giờ y cũng chẳng còn coi hắn ra gì, nhưng tên này tới tìm y làm gì?
“Chuyện gì?” Mạc Tiểu Tuy đứng dậy, giọng chẳng buồn khách khí.
“Bảo ngươi đi ra thì đi ra!” Tên quan binh quát, giọng rống lên khiến mấy kẻ xung quanh sợ hãi lùi hẳn ba bước.
Thượng Quan Lập An cũng đứng dậy, chắn trước mặt Mạc Tiểu Tuy, đối diện với tên quan binh thấp hơn mình nửa cái đầu.
Tên quan binh chỉ thấy mình bị khiêu khích, giận đến nghẹn lời, gầm lên: “Cút ngay!”
Thượng Quan Lập An vẫn không nhúc nhích. Mạc Tiểu Tuy thò đầu ra, nhìn tên quan quân với vẻ chẳng buồn nể nang.
Muốn động tay à!
Mọi người xung quanh đều kích động, hưng phấn nhìn chằm chằm về phía này.
Bọn họ đã sớm thấy gai mắt với Thượng Quan Lập An, một kẻ què mà dám ra vẻ trước mặt người khác.
“Phải dạy dỗ cho hắn một trận ra hồn!”
“Còn cả tên tiểu bạch kiểm suốt ngày bám bên hắn nữa, hai đứa cứ quấn lấy nhau, nhìn phát ghê.”
Đám người xì xào, cúi đầu thì thầm với nhau, giọng nói nhỏ nhưng đầy vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Tên quan binh này tuy chỉ là lính quèn, chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng xử lý một kẻ tàn tật như Thượng Quan Lập An thì dễ như trở bàn tay.
Thượng Quan Lập An bị một cú đá đạp ngã xuống đất, hắn không rên lên tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt đất trước mắt.
Mạc Tiểu Tuy gấp đến mức giọng run run: “Ngươi, ngươi vô duyên vô cớ đánh người làm gì!”
Tên quan binh giơ chân, hung hăng đá vào lưng hắn, rồi lại đạp mạnh lên cái chân gãy của Thượng Quan Lập An.
Sắc mặt Thượng Quan Lập An lập tức biến đổi, hắn cắn chặt môi đến mức bật máu, vị tanh lan ra trong miệng.
Mạc Tiểu Tuy hoảng hốt, vội nhào tới ôm lấy chân binh lính kia, mặt đỏ bừng vì lo lắng, giọng run run: “Đừng giẫm lên hắn, xin ngươi!”
Tên binh lính thu chân lại, ngồi xổm xuống, bóp chặt mặt y, cười lạnh: “Dám chống đối binh lính, phạt 30 roi!”
Ba mươi roi, đánh xong người cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Ngươi… ngươi… chẳng phải ngươi kêu ta ra ngoài sao? Ta đi, ta đi được chưa?!” Mạc Tiểu Tuy run rẩy kêu lên, cố gắng gỡ tay hắn khỏi mặt mình.
Tên quan binh cười khẩy, đứng dậy.
Thượng Quan Lập An đưa tay nắm lấy vạt áo y, giọng vẫn bình tĩnh nhưng lộ rõ vẻ hoảng loạn: “Đừng đi.”
Ánh mắt tên quan binh chợt lạnh đi, đầy khinh miệt.
“Ngươi muốn bị đánh chết à?!” Mạc Tiểu Tuy lay tay hắn ra, khẽ quát, “Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây, đừng gây chuyện nữa.”
Xung quanh, không ít người nhìn hai người họ với ánh mắt cười nhạo, chế giễu.
Thượng Quan Lập An lòng rối như tơ vò.
Mạc Tiểu Tuy đi theo Lý Hải ra ngoài, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Bọn họ vừa ra khỏi lều trại, bóng dáng đã nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Thượng Quan Lập An vội vàng đứng dậy, nhưng vì chân không vững nên lập tức ngã xuống, hắn lại chống tay cố gắng đứng lên, lảo đảo chạy theo hướng Mạc Tiểu Tuy vừa đi.
“Ai, ngươi nói Lý trăm trưởng gọi tiểu bạch kiểm kia ra ngoài làm gì vậy?”
Trong lều có người cười khẩy trả lời: “Còn có thể làm gì nữa, trừ mấy chuyện đó ra thì làm gì.”
“Lý trăm trưởng để ý đến tiểu nương tử đó sao?” Lại có người hỏi xen vào.
“Hắc, cậu ta lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân, trong quân không ít người nhìn mà thèm nhỏ dãi đấy.”
Nghe vậy, không ít kẻ trong lều bắt đầu bàn tán xôn xao, ai nấy đều tò mò xem còn có kẻ nào nhắm đến tiểu nương tử xinh đẹp kia.
“Vương trăm trưởng với Toàn trăm trưởng, còn có không ít tên lính trẻ đều có ý với cậu ta đấy.”
Người này là kẻ lắm chuyện, nhờ làm ở bếp lại quen biết đôi chút với bếp trưởng nên không vất vả như đám kia, rảnh rỗi liền chạy đi hóng mấy chuyện bát quái này.
“Nếu không phải Lý trăm trưởng có ý với cậu ta, thì e là cậu ta đã sớm bị đám lão binh kia lôi ra giày xéo rồi! Hơn nữa, Lý trăm trưởng còn sai người dạy dỗ Thượng Quan Lập An một trận ra trò, nếu không các ngươi nghĩ xem vì sao bếp núc binh lại đánh hắn tàn nhẫn như vậy.”
“Má nó, thì ra là như thế.”
“Đàn ông mà lớn lên giống đàn bà cũng nổi tiếng thật ha, không chừng Lý trăm trưởng giữ cậu ta lại bên người, sau này cũng chẳng phải chịu khổ cùng đám chúng ta.”
“Hắc, chỉ tiếc cái tên què kia vẫn phải cùng chúng ta chịu khổ thôi.”
“Nói chứ, buổi tối các ngươi có để ý thấy hai người đó làm chuyện đó không?”
“…”
Trong lều trại vang lên những tiếng cười nói tục tĩu, khí thế ngất trời.
Sắc mặt Thượng Quan Lập An trắng bệch, trong khi đó Lý Hải đã kéo Mạc Tiểu Tuy ra khỏi quân doanh.
Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện giữa những tầng mây, dần dần, mây tan hết, để lộ vầng trăng sáng vằng vặc.
Mạc Tiểu Tuy bị lôi tới một khu rừng nhỏ vắng vẻ.
“Ngươi đừng lại đây!”
Tiểu mỹ nhân run rẩy sợ hãi, bộ dáng này càng khiến tên ác nhân thêm hưng phấn.
“Mau kêu đi, ngươi có kêu khàn cả giọng cũng chẳng ai tới cứu đâu.” Lý Hải cười dâm tà, ánh mắt từ trên xuống dưới quét khắp người Mạc Tiểu Tuy, đầu lưỡi liếm môi, bộ dạng ghê tởm đến cực điểm.
“Đừng, đừng lại đây!”
Mạc Tiểu Tuy trong lòng còn tự hỏi, “Mình đang đóng phim nào à, sao lại hét ra mấy câu thoại cẩu huyết vậy?”
Nhưng đối diện tên mặt heo này, thật là muốn nôn!
Tên mặt heo càng lúc càng tiến lại gần, a a a!
Mạc Tiểu Tuy lập tức nhấc chân bỏ chạy.
“Tiểu nương tử, ngươi nhất định muốn chơi trò kích thích sao? Ha ha, quân gia đây sẽ chiều ngươi tới cùng.”
Mạc Tiểu Tuy chạy loạn trong rừng, vừa chạy vừa khóc thút thít. Mặt bị cành cây quệt qua rát bỏng, đau muốn chết!
Xong rồi, xong rồi, tên đầu heo đã túm chặt lấy tay y.
“Tiểu nương tử, để gia xem thử ngươi khác gì đàn bà.”
Mạc Tiểu Tuy hoảng loạn, vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
Sắc mặt Lý Hải lập tức tối sầm lại, hắn vươn tay bóp chặt cổ y.
Mạc Tiểu Tuy mặt tái mét, một tay chộp lấy tay hắn, tay kia lục lọi trong túi quần.
Y cảm giác mình sắp bị bóp chết, nhưng giây tiếp theo, một cú tát mạnh mẽ giáng xuống mặt, đánh y ngã lăn ra đất.
Trong khu rừng tĩnh lặng chỉ vang lên vài tiếng chim hót.
Má nóng rát, nhưng còn sống. Mạc Tiểu Tuy quỳ rạp trên đất, ho khan không ngừng.
“Khụ khụ khụ...”
Một bàn tay thô bạo túm lấy người Mạc Tiểu Tuy, vội vàng xé áo y ra.
Mạc Tiểu Tuy cuống cuồng lục túi, móc ra chai ớt cay, nhắm thẳng vào mắt Lý Hải xịt.
Động tác của y tuy nhanh, nhưng động tác của Lý Hải còn nhanh hơn.
Lý Hải nghiêng đầu sang một bên, ngay sau đó liền tóm lấy tay phải của Mạc Tiểu Tuy.
“Đau đau đau!” Khuôn mặt Mạc Tiểu Tuy biến sắc, không ngừng cầu xin tha thứ: “Quân gia, quân gia, ta sai rồi, ta sai rồi.”
Lại một tiếng bốp giòn giã vang lên, hắn bị tát thẳng vào mặt.
“Con kỹ nữ thối, còn dám giở trò sau lưng.”
Mạc Tiểu Tuy thật sự bật khóc.
Đau quá.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ như vậy, giờ phút này y khóc không thành tiếng.
Lý Hải đã mất hết kiên nhẫn với y, cởi quần ra, định trực tiếp làm liền.
Trong bụi cỏ bỗng vang lên tiếng động lạ.
Động tác của Lý Hải khựng lại, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Gâu ô!”
Một bóng đen lao tới Lý Hải nhanh như sét đánh, khiến hắn không kịp trở tay.
Lý Hải hoảng hốt, vội vàng né tránh con dã thú đang lao tới.
Mạc Tiểu Tuy run rẩy bò dậy, nước mắt nước mũi tèm lem, vội vàng trốn ra sau một gốc cây.
Y vốn định nhân cơ hội chạy trốn, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, y nhìn rõ con dã thú kia có chút quen mắt.
“Gâu ô!”
Con dã thú lao tới cắn thẳng vào cổ Lý Hải, nhưng cũng bị Lý Hải dùng dao găm đâm trúng, máu tứa ra nhuộm đỏ lông.
Mạc Tiểu Tuy trợn to mắt là A Hôi!
A Hôi…
Y vội vàng chạy tới, nhặt một tảng đá lớn, hung hăng ném mạnh vào đầu Lý Hải.
Bốp!
Ngay sau đó, A Hôi há miệng cắn mạnh vào cổ hắn.
Máu tươi phun ra xối xả, nhuộm đỏ cả bộ lông A Hôi.
Lý Hải ngã xuống đất, không động đậy nữa.
Mạc Tiểu Tuy sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, môi run rẩy va vào răng lập cập.
Nhưng rồi y vẫn cố nhích lại gần, thử hơi thở của Lý Hải.
Lý Hải… thật sự đã chết.
“Uông…”
A Hôi khẽ rên lên, giọng khàn yếu.
Mạc Tiểu Tuy cuống cuồng bò tới bên A Hôi, nhìn vết thương trên người nó.
“A Hôi, không sao đâu, không đau, không đau mà…”
Trên người A Hôi có mấy vết đâm sâu đang rỉ máu không ngừng, dao găm của Lý Hải đâm rất mạnh.
Không có thuốc, không có gì hết, Mạc Tiểu Tuy chỉ đành cởi áo ngoài của mình, quấn chặt quanh người A Hôi để cầm máu.
“Ô…” A Hôi run run, rồi ngay sau đó, nó khoác theo áo của y, khập khiễng chạy vào bóng tối.
Cách đó không xa, có đoàn người cầm đuốc đang lục soát.
“Lý trăm trưởng! Mạc Tiểu Tuy!”
Ánh lửa le lói mỗi lúc một gần.
Mạc Tiểu Tuy ngồi thụp bên cạnh thi thể Lý Hải, trên mặt là vẻ hoảng sợ và lo lắng.
“Ở đây bên này!”
Y cất giọng gọi nhóm binh lính.
Đám người lập tức xoay hướng, nhanh chân chạy về phía y.
Khi mọi người nhìn rõ bộ dạng thảm hại của Mạc Tiểu Tuy cùng thi thể đầy máu của Lý Hải, ai nấy đều lập tức cảnh giác.
“Núi này mà cũng có dã thú cỡ vậy sao!”
“Xuống núi!”
Người dẫn đầu quát lên, lập tức có hai binh lính bước tới khiêng thi thể Lý Hải đi.
Mạc Tiểu Tuy im lặng lẽo đẽo theo sau, trong lòng không ngừng lo lắng cho A Hôi.
A Hôi, nhất định phải trốn thật xa…
Tin Lý Hải chết nhanh chóng truyền khắp quân doanh.
“Nghe nói Lý trăm trưởng chết rồi! Muốn đi ngủ tức phụ người ta, còn tính làm chuyện bẩn thỉu ngay trong rừng, ai ngờ bị dã thú cắn chết luôn!”
Lại có người nói: “Nghe bảo có người đã bẩm báo chuyện này lên Đại tướng quân, ngài nổi giận, lập tức phái người đi bắt Lý Hải và Mạc Tiểu Tuy về. Ai ngờ khi nâng về thì chỉ còn thi thể của Lý Hải, còn Mạc Tiểu Tuy thì thảm không nỡ nhìn! Không biết có bị Lý Hải làm nhục hay chưa nữa.”
Cũng có kẻ bàn tán: “Nghe nói gã què kia sẽ bị phạt đánh ba mươi gậy, không biết có bị đánh chết không. Tuy là tàn phế, nhưng lên chiến trường vẫn xài được, chết thì cũng hơi tiếc.”
Lại có tiếng người trầm trồ: “Sớm đã thấy Lý Hải ngứa mắt rồi, chết cũng đáng đời!”
“Cái gã què kia thật sự đối xử tốt với tức phụ mình, không ngờ trong quân doanh cũng có thể nhìn thấy kiểu phu thê tình thâm như vậy.”
Trong đại trướng quân doanh.
Mạc Tiểu Tuy đang đứng, tiếp nhận câu hỏi của vị tướng quân.
“Ngươi nói con dã thú kia là sói? Thấy người kéo tới thì lập tức bỏ chạy?” Tướng quân hỏi lại.
Vị đại tướng quân này tuổi còn trẻ, khí thế hiên ngang, là nhân tài hiếm có của Nam Triều, không lâu trước đây vừa mới được phong chức Đại tướng quân.
Mạc Tiểu Tuy gật đầu, gương mặt lấm lem máu khô, trên người chỉ còn mỗi áo lót, áo ngoài sớm đã bị máu nhuộm đỏ.
“Áo ngoài của ngươi đâu?” Đại tướng quân hỏi thẳng, giọng lạnh băng.
“Ta… ta không biết, con sói kia cắn vào quần áo, ta liền cởi ra ném cho nó.” Mạc Tiểu Tuy cúi đầu đáp.
Lúc này, một binh lính bước nhanh vào trướng bẩm báo.
“Bẩm Đại tướng quân, quân y đã kiểm tra vết thương, xác nhận là bị chó sói cắn.”
Bên trong tay áo, bàn tay Mạc Tiểu Tuy siết chặt đến trắng bệch.
Đại tướng quân liếc nhìn y, sau đó nhìn sang binh lính kia, hỏi tiếp: “Nhưng còn thương tích nào khác không?”
“Phần đầu Lý trăm trưởng có vết thương nặng, nhưng đó không phải nguyên nhân chết.”
Đại tướng quân phất tay ra hiệu cho binh lính lui xuống.
Chờ người đã lui hết, Đại tướng quân mới trầm giọng hỏi:
“Mạc Tiểu Tuy, ngươi thấy thế nào?”
“Trời tối, ta… ta cũng không nhìn rõ, chỉ thấy con dã thú ấy trông rất giống sói, tiếng kêu cũng giống.”
Đại tướng quân khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý, nhưng ánh mắt ông ta vẫn thâm sâu, bởi thứ ông ta thật sự để tâm chính là ai đã đánh vỡ đầu Lý Hải.
“Tiếp tục nói.”
“… Ta… hắn… hắn muốn cưỡng bức ta, ta dưới tình thế cấp bách liền đập hắn một cái. Sau đó, hắn đánh ta trọng thương, rồi chó săn xuất hiện.”
“Ngẩng đầu lên.”
Mạc Tiểu Tuy ngoan ngoãn ngẩng đầu. Khuôn mặt y sưng phù, xanh tím loang lổ, quả thật chứng minh y đã bị Lý Hải đánh đập tàn nhẫn.
“Ngươi nên hiểu rõ, nếu lời ngươi nói là dối trá, một khi trong quân tra ra được điều gì, ngươi chắc chắn phải chịu tội chết.”
“Tướng quân, lời ta nói đều là sự thật.”
Mạc Tiểu Tuy nhìn thẳng vào mắt Đại tướng quân, ánh mắt bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn.
Đại tướng quân im lặng đánh giá y hồi lâu, trong đôi mắt thâm sâu thoáng hiện tia dò xét.
Tên Mạc Tiểu Tuy này thật sự không giống một tiểu binh hèn mọn.
“Lui xuống đi.”
Nghe lệnh, Mạc Tiểu Tuy lập tức lui nhanh ra khỏi doanh trướng của Đại tướng quân.
Y vội vã quay lại lều trại.
Vừa mới trở về quân doanh, đã nghe tin Thượng Quan Lập An bị phạt đánh ba mươi trượng. Nếu không phải vì buộc phải đi gặp Đại tướng quân để trả lời thẩm vấn, Mạc Tiểu Tuy thật sự không muốn rời khỏi đó vào lúc này.