Trong sân Thượng Quan gia, khắp nơi đều là sỏi đá, cọ xát vào da đau đến mức Mạc Tiểu Tuy hoảng sợ.
Y từ nhỏ đã sợ đau, mắt lập tức đỏ hoe.
“Gâu gâu gâu!” A Hôi chạy ra, sủa điên cuồng, đứng chắn trước mặt đám quan binh.
“Gâu gâu gâu!” A Hôi trợn mắt, gầm gừ nhìn binh lính.
“Con chó này cũng ngoan đấy.” Một tên quan binh liếc qua A Hôi rồi nhìn sang Mạc Tiểu Tuy đang nằm ngã trên mặt đất, cười khẩy, “Nếu không muốn bị hành hạ, thì ngoan ngoãn một chút.”
Một tên lính khác bước lên: “Có lệnh của quan phủ, tuyển binh mới. Nam nhân từ mười lăm tới sáu mươi tuổi, tất cả phải nhập ngũ.”
“Hai đứa tụi bây, đứng dậy theo bọn ta.” Vài tên lính vây quanh Mạc Tiểu Tuy.
“Gâu gâu gâu!” A Hôi nhào lên cắn quần áo lính.
“Đồ súc sinh!” Tên quan binh rút đao chém.
“A Hôi!” Thượng Quan Lập An quát.
A Hôi kêu lên một tiếng rồi chạy về phía sau, suýt chút nữa bị chém đứt đuôi.
Đám lính quay sang nhìn Thượng Quan Lập An, ánh mắt đầy chán ghét. Hắn mặt không cảm xúc, chỉ là khí lạnh quanh thân càng thêm nặng, khiến bọn lính khó chịu.
“Là cái thằng què này à?” Tên quan binh lật sổ hộ tịch, lại nhìn sang Mạc Tiểu Tuy đang quỳ.
“Bắt nó đứng lên.”
Mạc Tiểu Tuy bị lôi dậy, mắt đỏ bừng.
Lúc này mọi người mới thấy rõ khuôn mặt y.
Ai nấy sững người, sao nam nhân này lại đẹp đến vậy.
Tên quan binh nhìn chân y, nhận ra y không phải Thượng Quan Lập An.
“Ngươi là ai?” Hắn giơ tay bóp cằm Mạc Tiểu Tuy, đáy mắt đầy nham hiểm.
Ánh mắt Thượng Quan Lập An chợt tối lại, hắn cúi đầu che giấu sát ý, tập tễnh bước lên, khom người nói: “Quân gia, cậu ấy là bạn ta, không phải người ở đây.”
Ngón tay thô ráp lướt qua mặt y, Mạc Tiểu Tuy ghê tởm đến mức run lên, nhưng không dám nhúc nhích. Y vội gật đầu: “Đúng vậy, ta chỉ tới thăm hắn.”
Tên quan binh cười khẩy, buông cằm y rồi bóp cổ, khiến y nổi da gà. Hai tên lính giữ y cũng nhìn chằm chằm với ánh mắt dâm tà.
“Thằng què, ta có hỏi ngươi không?” Hắn xoay người, giơ chân đá mạnh vào Thượng Quan Lập An.
“Gâu gâu gâu!” A Hôi nhào lên, cắn hắn ngã lăn ra đất.
Tên quan binh hoảng sợ, vội rút đao, đám lính xung quanh cũng rút đao, hỗn loạn cả sân.
Mạc Tiểu Tuy hoảng loạn chạy tới, bị đá ngã sấp bên cạnh Thượng Quan Lập An.
“Ngươi, ngươi sao rồi!” Y run rẩy hỏi.
Thượng Quan Lập An mặt trắng bệch, khẽ quát: “A Hôi!”
“Ngao ô!”
“Ngao ô!” A Hôi kêu lên, mắt ướt đẫm.
A Hôi quay đầu chạy ra khỏi viện.
Tên quan binh được đỡ dậy, mặt đen sì, vung đao chém tới.
Mạc Tiểu Tuy sợ hãi, vội cầm khúc gỗ chắn trước mặt Thượng Quan Lập An.
“Rắc!”
Gậy gỗ gãy đôi, tay y tê dại, cả người ngã đè lên hắn.
Lưỡi đao chỉ cách hai người vài cm, tên quan binh dừng lại, mắt đầy sát khí.
Mạc Tiểu Tuy run lẩy bẩy, ôm chặt lấy hắn, mặt chôn vào vai Thượng Quan Lập An, nước mắt lăn xuống.
Hắn cắn răng, nhịn đau, ôm eo y, lăn sang bên né đao.
“Đại nhân, hay là bắt bọn chúng mang về doanh trại, còn nhiều cơ hội thu thập.” Một tên lính nói nhỏ.
Tên quan binh thu đao, hừ lạnh, nhìn hai người như kiến rác. “Đi, gọi một thôn dân vào đây.”
Một lão nhân run rẩy được dẫn vào.
“Người này là ai?” Hắn hỏi.
“Hắn tức phụ mới cưới của tên què đó.” Lão nhân cúi đầu đáp.
Tên quan binh cười khẩy: “Quả nhiên là thằng làm đàn bà.”
Mạc Tiểu Tuy cả người đã sớm mềm nhũn, nhưng nghe lời sỉ nhục ấy, trong mắt y ánh lên phẫn nộ.
“Nếu là tức phụ của tên què này, vậy bắt cả hai!” Quan binh hướng về phía Thượng Quan Lập An mà ra lệnh, “Còn con chó kia, thấy là giết!”
Thượng Quan Lập An mím môi không nói, cắn răng đỡ Mạc Tiểu Tuy đứng dậy.
Hai người bị tống vào đội quân, toàn thôn nam nhân khỏe mạnh đều bị bắt.
_
Mạc Tiểu Tuy khổ sở theo sát bên người Thượng Quan Lập An, trên mặt đầy lo lắng.
Những người trong thôn xung quanh đều ủ rũ cụp đuôi, ai nấy cũng không còn chút tinh thần nào.
Lần lượt từng nam đinh trong thôn bị bắt nhập vào đội ngũ, nhân số nhanh chóng lên tới hơn một ngàn người.
Thượng Quan Lập An vốn đã què chân, giờ đi càng chậm, cứ lẽo đẽo ở cuối hàng, thỉnh thoảng lại bị binh lính đá một cú ngã sấp xuống đất.
Ngay sau đó, Mạc Tiểu Tuy vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy.
“Ha, thằng nhóc kia đúng là biết chăm phu quân nhỉ.” Lính cười nhạo.
Mạc Tiểu Tuy đem những lời đó vứt bỏ sau đầu, y kéo Thượng Quan Lập An nhanh chân lên, nếu lại tụt lại phía sau, chắc chắn hắn sẽ bị một trận đòn nữa.
“Má…” Y thở hổn hển, mắng thầm. Mới xuyên qua mấy ngày đã bị bắt đi làm vật hi sinh, vận khí gì mà xui xẻo như vậy.
Đám người bắt bọn y đi, bên ngoài thì nói là tuyển binh lính, nhưng thực chất chỉ là bắt người làm pháo hôi mà thôi. Nếu không, làm sao đến cả lão già sáu mươi tuổi hay người què như Thượng Quan Lập An cũng bị lôi đi chứ.
Thượng Quan Lập An bị đánh mấy cú, sắc mặt đã tái nhợt, Mạc Tiểu Tuy nhìn mà lo lắng không yên.
Tuy y và Thượng Quan Lập An có chút xung đột, nhưng dù sao hắn cũng là người duy nhất y quen biết ở nơi này.
“Ngươi cố gắng thêm chút nữa, nghe nói sắp tới quân doanh rồi.” Mạc Tiểu Tuy đặt cánh tay Thượng Quan Lập An lên vai mình. Một nửa trọng lượng cơ thể hắn dồn hết lên người y, khiến y bị đè đến mức suýt không chịu nổi, chỉ có thể cắn răng gồng mình đỡ.
Ngay cả y cũng thấy kinh ngạc, không ngờ bản thân lại có thể dìu Thượng Quan Lập An đi được lâu đến vậy…
Thượng Quan Lập An nhìn đỉnh đầu y, khẽ “ừ” một tiếng. So với cơ thể rã rời mệt mỏi, thứ khiến hắn để tâm lại là đôi mắt đã ươn ướt mồ hôi kia.
Cuối cùng, một tòa quân doanh hiện ra trước mắt bọn họ.
Tây Bắc quân doanh, quân doanh lớn nhất của Nam triều.
Hôm nay, đám tân binh bị tập trung về trại mới. Nhìn qua, chỉ thấy người đông nghìn nghịt trải dài khắp nơi.
Mạc Tiểu Tuy thoáng hoa mắt, suýt ngất xỉu nếu không phải đang phải đỡ Thượng Quan Lập An.
Phía trên đài có người đang nói chuyện.
Họ nói gì, y hoàn toàn nghe không rõ.
Những người phía sau cũng chẳng khá hơn, ai nấy đều mơ mơ hồ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên dưới xôn xao ồn ào, các quan quân lần lượt tới tiếp nhận tân binh của mình.
Đám người phía trước lục tục được dẫn đi, tới lượt bọn y cũng không mất quá nhiều thời gian. Rất nhanh, một viên quan quân tiến tới trước mặt, đúng là kẻ phụ trách bắt lính ở thôn Thượng Quan trước đó.
“Từ đây tới bên kia, tất cả đi theo ta.”
Quan quân dẫn đầu bước đi, Mạc Tiểu Tuy cùng Thượng Quan Lập An hòa vào dòng người, cùng nhau di chuyển. Nhóm này ước chừng hai ba trăm người.
Hắn dẫn bọn họ tới trước một lều trại lớn.
“Các ngươi sẽ ở hết trong lều này. Mỗi ngày giờ Mẹo dậy huấn luyện, giờ Hợi đi ngủ, nghe rõ chưa!” Quan quân quát lớn, ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng người.
“Nghe… nghe rõ…” Tiếng đáp lác đác vang lên.
Mạc Tiểu Tuy im lặng, y thấy gớm gã quan quân này.
Trời đã tối, kế tiếp chỉ còn việc đi ngủ.
Hai ba trăm con người chen chúc trong một cái lều, nghĩ thôi cũng biết không dễ chịu gì.
Gọi là lều trại, nhưng khắp nơi lùa gió, chỉ có phần đỉnh được phủ vải bố chống mưa, bốn phía chỉ dùng mấy cọc gỗ vây lại thành rào chắn.
Mạc Tiểu Tuy cảm thấy, chỗ này chẳng khác gì chuồng dê.
Quân doanh thật sự không coi bọn họ là người, đến bữa tối cũng không phát cho ăn.
Bụng y réo vang liên tục, hôm nay lại phải lao lực quá nhiều, đã đói đến xẹp lép.
Y quay sang nhìn Thượng Quan Lập An đang lặng lẽ ngồi một bên, khẽ hỏi: “Ngươi có đói không?”
Thượng Quan Lập An không trả lời, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Mạc Tiểu Tuy ngậm miệng, được rồi, y đúng là hỏi thừa. Giờ phút này, e là bụng ai cũng đang đói meo cả.
Mạc Tiểu Tuy cùng Thượng Quan Lập An ngủ ở sát mép lều, nhưng bên cạnh bọn họ vẫn còn có người khác.
Y dịch sát vào Thượng Quan Lập An, không muốn dính gần tên đàn ông ngáy như sấm bên cạnh. Nghe thật phiền, làm y không thể nào ngủ nổi.
Thượng Quan Lập An đứng dậy, đổi vị trí với y, trầm giọng nói:
“Ngủ đi.”
Dù đã đổi chỗ, cũng chẳng khá hơn là bao.
Cuối cùng, y đành dựa vào người Thượng Quan Lập An, giữa tiếng ngáy vang dội xung quanh, mệt mỏi thiếp đi.
Đêm thật dài.
Nửa đêm trời đổ mưa nhỏ, những người nằm gần rìa lều đều bị dính mưa. Dù Thượng Quan Lập An cố che chắn cho Mạc Tiểu Tuy, y vẫn bị ướt hơn nửa người.
“Cang! Cang! Cang!”
Tiếng đồng la vang lên chói tai.
Một tên binh lính lớn giọng quát: “Giờ Mẹo đã đến, dậy hết!”
“Cang! Cang! Cang...”
Hơn hai trăm người bị đánh thức, ai nấy mắt vẫn mơ màng, ngơ ngác ngồi dậy.
Mạc Tiểu Tuy dụi dụi mắt, nhưng vẫn không mở ra nổi, buồn ngủ đến mức đầu óc choáng váng.
Quan quân lại gầm lên: “Ta đếm đến ba, kẻ nào còn chưa dậy, đánh roi hai mươi cái!”
Tiếng quát nghiêm khắc khiến cả đám vốn còn lơ mơ lập tức giật mình tỉnh táo.
Chỉ có y là vẫn ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Thượng Quan Lập An vội vã kéo y dậy, nửa đỡ nửa ôm.
Xung quanh không ít người quay đầu nhìn hai người, ánh mắt thế nào cũng đủ hiểu.
Tên quan quân kia vốn đã để ý Mạc Tiểu Tuy, ánh mắt càng không ngừng liếc nhìn sang.
Chỉ thấy y nửa ngả nửa dựa vào người khác, trông thật khiến người ta ngứa ngáy.
Chẳng lẽ đêm qua bị chơi thảm quá mức, hôm nay mới mệt đến không đứng dậy nổi?
Ý nghĩ dơ bẩn vừa lóe lên liền khó mà ngăn lại.
Buổi huấn luyện đầu tiên của tân binh chính là để bọn họ chịu đói.
Hơn một ngàn người, buổi sáng đầu tiên chẳng được ăn gì, tất cả bắt đầu luyện tập với cái bụng rỗng.
Mạc Tiểu Tuy bụng sôi ùng ục, y ôm bụng, miễn cưỡng cùng đội ngũ làm các động tác rèn luyện.
"Hệ thống, ta thật sự sắp chết đói rồi!’
[Ký chủ, hệ thống không thể can thiệp thế giới thực tế úc ~]
Úc úc úc, úc cái đầu nhà ngươi ấy, Mạc Tiểu Tuy thật sự muốn vớ ngay cái gậy mà đập cho hệ thống nát bấy.
‘Ngươi định chờ ta đói chết mới vừa lòng hả?!’
[Tích, kinh hệ thống dự đoán: Ký chủ sẽ không chết đói úc ~]
Một buổi sáng luyện tập qua đi, không ít người ngã gục.
Mạc Tiểu Tuy cũng nằm trong số đó, bên cạnh y chính là Thượng Quan Lập An.
Hai người cứ thế tạo thành tổ đội phế vật.
Nếu trước đây bọn họ còn được xem như binh dự bị nói trắng ra là lốp dự phòng, thì giờ đã chính thức trở thành đám vô dụng không ai buồn ngó tới.
Những kẻ vẫn còn trụ được thì lập tức bị gom lại, sắp xếp vào đội hình huấn luyện tiếp.
Vẫn còn thừa hơn ba trăm người, tất cả bị nhét vào lều của “đám quân chết thay”, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cháo loãng treo mệnh, chờ đến khi khai chiến sẽ bị lùa ra làm “tiên phong”.
Ngoài việc ăn “cơm trắng”, bọn họ còn có một nhiệm vụ khác, chính là đi làm bếp.
Dĩ nhiên không thể so với lính bếp chính thức, bọn họ chỉ bị sai vặt nhóm lửa, bổ củi, rửa rau, xắt rau.
Mạc Tiểu Tuy bị phân vào nhóm rửa rau, còn Thượng Quan Lập An thì làm chẻ củi.
Chẻ củi là việc nặng nhất, cần dùng sức nhiều, mà hắn thì ăn còn chẳng đủ no, lấy đâu ra sức, thế nên thường xuyên bị lính bếp đánh đập.
Thật ra ai làm chẻ củi cũng bị đánh, nhưng Thượng Quan Lập An lúc nào cũng là kẻ bị đánh thảm nhất.
Chẻ củi ba ngày đổi một lần.
Cuộc sống khổ sai này, nửa tháng sau rốt cuộc cũng đến lượt Mạc Tiểu Tuy.
“Ta chắc chắn bị đánh thảm luôn!” Y nằm vật xuống đất, r*n rỉ với Thượng Quan Lập An.
Nghĩ tới chuyện sắp phải đi bổ củi rồi bị đánh, Mạc Tiểu Tuy trong lòng liền sợ hãi, đau quá còn gì!
“Kêu nam nhân nhà ngươi thay ngươi đi bổ củi ấy.” Gã ở lều bên cạnh nói vọng sang.
Chuyện Mạc Tiểu Tuy với Thượng Quan Lập An có quan hệ gì, ở quân doanh chẳng phải bí mật gì to tát. Trong doanh trại này, chuyện đàn ông chơi đàn ông vốn không hiếm, nhưng giống như hai người bọn họ còn danh chính ngôn thuận bái đường, thì đúng là hiếm thấy.
Thế nên, không ít người càng khinh thường bọn họ hơn.
Ban đầu Mạc Tiểu Tuy còn tức, nhưng rồi y cũng nghĩ thông suốt, chẳng thèm đáp lại bọn họ nữa.
Có kẻ đứng sau lưng gọi y là “con thỏ con thỏ”, Mạc Tiểu Tuy cũng làm như không nghe thấy.
Dù sao, mọi người ở đây cũng chỉ là những kẻ thấp kém, ai cao quý hơn ai được chứ.
Mạc Tiểu Tuy làm lơ lời gã kia nói, y nào nỡ để Thượng Quan Lập An thay mình đi chịu đòn.
“Ngươi nói cho ta nghe đi, cái cảm giác đó… đau tới mức nào vậy, để ta còn chuẩn bị tinh thần.” Giọng Mạc Tiểu Tuy đáng thương vô cùng, mềm mại như đang làm nũng.
Thượng Quan Lập An mím môi, chỉ đáp ngắn gọn: “Rất đau.”