Hiện giờ đã sang giờ Tý, toàn quân doanh dần trở nên yên ắng.
Khi Mạc Tiểu Tuy trở về trướng, không ít binh lính ngủ không sâu đều ngẩng đầu nhìn y.
Y bước nhanh đến góc lều, tìm thấy Thượng Quan Lập An đã hôn mê bất tỉnh.
Mạc Tiểu Tuy nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt Thượng Quan Lập An, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp nơi đầu ngón tay, lúc này y mới thở phào một hơi.
Nước mắt y lặng lẽ rơi xuống, không một tiếng động, chẳng ai nhìn thấy, cũng chẳng ai nghe thấy.
Y ngồi bên cạnh Thượng Quan Lập An, cố gắng kìm nén nước mắt.
[Hệ thống, ngươi có thuốc không?]
[Ký chủ, hệ thống không cung cấp dịch vụ chữa trị hiện thực úc ~]
[Hắn bị thương nặng lắm...]
Ký chủ trong lòng tràn ngập bi thương, hệ thống sống ký sinh trong đầu y, vào khoảnh khắc này cũng cảm nhận được cảm xúc ấy.
Đối với hệ thống mà nói, loại cảm giác này thật xa lạ.
Nó không hiểu vì sao bản thân lại cảm nhận được cảm xúc của ký chủ. Hệ thống không rõ.
[ Ký chủ ngày mai có thể đến Minh Xương Nhai thu thập Huyết Liên. ]
Vừa dứt lời, hệ thống lập tức im lặng.
Nó lại dám chủ động cung cấp trợ giúp cho ký chủ. Đối với một hệ thống như nó, đây là điều tuyệt đối không được phép.
Huyết Liên chỉ nghe tên cũng biết không phải thứ tầm thường.
Mạc Tiểu Tuy vội vàng hỏi tiếp: [Huyết Liên?! Ngày mai, ngày mai lúc nào?!]
Hệ thống không đáp.
Dày đặc bi thương lại ập đến khiến hệ thống chịu không nổi, lần nữa buột miệng thốt ra.
[Ngày mai, giờ Dậu chính mở ra.]
Hệ thống dứt khoát công bố thêm.
[Minh Xương Nhai, phía sau cây thứ ba. Ký chủ nhớ mang theo dây thừng.]
Sáng sớm hôm sau.
Thượng Quan Lập An vẫn còn hôn mê, quân y tới xem qua, chỉ lắc đầu nói là dữ nhiều lành ít.
Hôm nay đến lượt Mạc Tiểu Tuy chẻ củi. Động tác của y rất chậm, không bất ngờ gì khi bị binh lính phòng bếp đánh mắng. Y chỉ cắn răng chịu đựng.
Chẻ xong củi, y lại đến gần quản sự phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Quản sự, hôm nay ta muốn theo đội đi lên núi nhặt củi, mong quản sự cho phép.”
Y lén đưa lên một mảnh bạc vụn thứ này y móc được từ trong ngực Thượng Quan Lập An.
Thấy có bạc, quản sự liền dễ nói chuyện.
“Hừ, không biết lo mà chăm sóc nam nhân què của ngươi, lại còn muốn vội vã đi nhặt củi. Thôi, đi đi.”
Mạc Tiểu Tuy chỉ cúi đầu cười cười, vẻ mặt như ngượng ngùng, không hề phản bác lời châm chọc của quản sự.
Trên đường, y ghé về lều trại một chuyến.
Thượng Quan Lập An đã sốt cao, cả gương mặt nóng bừng, thân nhiệt cũng tăng vọt.
Y nhanh tay thoa thuốc quân y kê lên miệng vết thương cho Thượng Quan Lập An, rồi lập tức rời đi.
_
“Người này e là cũng sắp không sống nổi nữa, chỉ là đang giãy giụa chút hơi tàn thôi.”
“Thượng Quan Lập An cái người què ấy, đúng là phiền phức, còn phải hao cả mạng ra mà lo.”
_
Phòng bếp mỗi ngày đều phái binh lính lên núi chẻ củi, cứ đến giờ Dậu là đi.
Mạc Tiểu Tuy theo đội đi chẻ củi suốt mấy canh giờ, đến khoảng canh ba thì y mới chậm rãi tách khỏi đám người, lặng lẽ men theo đường mòn hướng về phía Minh Xương Nhai.
Minh Xương Nhai vắng vẻ hiểm trở, bên dưới chính là vực sâu vạn trượng, quanh đó hiếm cây cối, binh lính cũng ít khi lui tới.
Mạc Tiểu Tuy men theo lối mòn ra mép vách đá, vừa nghiêng đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa sợ đến hồn vía bay mất.
Y vỗ vỗ ngực, cẩn thận buộc dây thừng lên một gốc cây chắc chắn bên bờ vực, rồi cột đầu dây còn lại quanh hông mình.
Gốc cây thứ ba trên vách núi nhìn cũng không quá xa.
Mạc Tiểu Tuy nuốt khan một ngụm nước bọt, run run duỗi chân, chậm rãi lần đến vách núi.
Chỉ thấy trên vách núi kia lắc lư treo một người.
Y đưa tay với lấy bụi cây, nhìn thôi cũng đủ khiến người khác sợ run cả tim.
Mạc Tiểu Tuy mặt mày mừng rỡ, hái được rồi.
Y ôm chặt lấy cành cây, cẩn thận nhét Huyết Liên vào túi nhỏ, còn tỉ mỉ kiểm tra lại một lần xem túi có bị thủng không.
Mọi thứ đều ổn thoả, y mới bắt đầu bám dây thừng leo ngược trở lên.
Nhưng xuống dễ mà lên thì khó.
Lòng bàn tay Mạc Tiểu Tuy bị mài đến bật máu, máu tươi nhầy nhụa.
Trán y túa đầy mồ hôi, đá vụn theo từng động tác rơi xuống vực sâu vạn trượng, không nghe nổi một tiếng vọng.
Y nghiến răng bò lên từng chút, nhưng mới leo được nửa chừng, tay trượt một cái, đau đến mức y nhe răng trợn mắt.
Khó quá, thật sự khó quá.
Ô, đề bài này y không biết làm.
Mạc Tiểu Tuy gắng gượng bám lấy chút ý chí cuối cùng, tiếp tục cắn răng leo lên.
Khi thấy ánh rạng đông của thắng lợi, y biết mọi thứ không phải là mơ.
Mạc Tiểu Tuy sắp leo lên tới nơi, càng lúc càng gần.
Y đặt chân lên đỉnh vách núi, cả người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lúc, y lại vội vàng đứng dậy, cởi dây thừng xong liền chạy như bay về phía đám binh lính.
Tên lính dẫn đầu sắc mặt đã đen lại.
Thấy Mạc Tiểu Tuy chạy như điên về phía mình, hắn giận dữ quát ầm lên: “Tên khốn kiếp này, ngươi chạy đi đâu thế hả! Làm ta tìm muốn chết!”
Mạc Tiểu Tuy cười xòa, gương mặt đầy áy náy, vội vàng đảm bảo sẽ không có lần sau.
“Nếu còn tái phạm, ngươi cứ chờ mà nhận phạt!” Tên lính hừ lạnh một tiếng, dẫn cả đội trở về quân doanh.
Dây thừng là y mượn của quản sự, trả xong cho quản sự, y mới trở về lều trại.
Huyết Liên vẫn còn sống tốt.
Đêm khuya yên tĩnh, Mạc Tiểu Tuy lặng lẽ bò dậy, mở túi vải ra.
Y bẻ một cánh Huyết Liên đút cho Thượng Quan Lập An ăn.
Mãi đến khi cả đóa Huyết Liên đã được ăn hết, Mạc Tiểu Tuy mới thu tay lại.
[ Ký chủ, ngươi hoàn toàn có thể giữ lại một nửa ăn, ngươi cũng đang bị thương. ]
Mạc Tiểu Tuy không đồng ý, chỉ nhẹ giọng đáp: "Hắn bị thương nặng như vậy. "
Hệ thống im lặng: […]
Sau khi cho Thượng Quan Lập An ăn xong Huyết Liên, cuối cùng y cũng yên tâm phần nào.
Hôm nay thật sự rất mệt, vừa đau vừa kiệt sức. Mạc Tiểu Tuy không nhịn được, khẽ tựa đầu lên vai Thượng Quan Lập An rồi thiếp đi.
Một đêm không mộng mị.
Vẫn là bị tiếng la hét đánh thức.
Nơi này tuy chỉ toàn binh lính hạng thấp, nhưng vì tạm thời được điều sang bếp núc, mỗi ngày bọn họ vẫn phải thức dậy sớm theo quy định.
Mạc Tiểu Tuy mơ màng mở mắt, mấy ngày bị giày vò đã khiến y không còn ngủ say như trước.
Trời vừa tờ mờ sáng, Mạc Tiểu Tuy sờ trán Thượng Quan Lập An, lại sờ xuống người hắn.
Không còn nóng nữa, thật tốt quá.
Nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.
Mạc Tiểu Tuy chỉ đành đi trước tới bếp núc làm việc. Sau khi xong việc, y nhận được một miếng bánh màn thầu.
Binh lính hạng thấp vốn đã khổ cực, dù có kiêm thêm việc thì mỗi bữa cũng chỉ được nhiều hơn nửa cái bánh màn thầu.
Nghĩ lát nữa Thượng Quan Lập An tỉnh lại sẽ đói, Mạc Tiểu Tuy cố nhịn cơn đói cồn cào, chỉ ăn nửa miếng.
Trong lòng y thấp thỏm mong chờ, như mong sao mong trăng, cuối cùng thân thể Thượng Quan Lập An cũng có chút phản ứng.
Mạc Tiểu Tuy giật mình, kích động nhìn chằm chằm hắn.
Những binh lính xung quanh cũng bị y thu hút, cùng nhau nhìn Thượng Quan Lập An.
“Chẳng lẽ thật sự cứu được rồi? Quân y còn nói hắn không qua nổi mà.” Có người kinh ngạc.
Tức thì, không ít kẻ rảnh rỗi trong lều cũng xúm lại xem náo nhiệt.
“Hắn thật sự tỉnh rồi!”
Mạc Tiểu Tuy ghé sát đầu tới trước mặt Thượng Quan Lập An, khẽ gọi: “Ngươi, ngươi tỉnh rồi.”
Y kích động tới mức nói lắp.
Ánh mắt Thượng Quan Lập An vẫn còn mơ hồ, trước mắt hắn là gương mặt bầm tím thảm thương đến không nỡ nhìn của Mạc Tiểu Tuy.
Hắn đưa tay lên, theo bản năng sờ về phía mặt y.
Mạc Tiểu Tuy căng thẳng, cả người cứng đờ. Mấy gã binh lính xung quanh cũng nín thở, có kẻ ánh mắt hiện lên chút ghen ghét.
Ngay lúc bàn tay Thượng Quan Lập An sắp chạm tới gương mặt y, thần sắc hắn chợt trở nên tỉnh táo.
Mạc Tiểu Tuy chớp chớp mắt.
Thượng Quan Lập An im lặng thu tay về.
Đám binh lính xem náo nhiệt khẽ xuýt xoa: “Ui chao…”
Mạc Tiểu Tuy ép xuống tiếng tim đập dồn dập, chẳng rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Sau đó, y lập tức đổi sang vẻ mặt vui mừng, vội vàng đỡ Thượng Quan Lập An dậy, lo lắng hỏi: “Ngươi… ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Thượng Quan Lập An lắc đầu, chậm rãi đẩy tay Mạc Tiểu Tuy ra.
“Ta không sao.”
Nói xong, như để chứng minh lời mình, hắn đứng dậy bước đi, nhìn chẳng khác nào lúc bình thường.
Mạc Tiểu Tuy nhìn theo mông hắn, không nhịn được hỏi: “Mông ngươi cũng ổn chứ?”
Thượng Quan Lập An khựng lại giây lát, nhỏ giọng đáp:
“Ổn.”
Hiệu quả của Huyết Liên này tốt quá mức rồi!
Mạc Tiểu Tuy trợn mắt há mồm. Y còn tưởng sau khi ăn Huyết Liên, Thượng Quan Lập An ít nhất cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm.
【Hệ thống: …Ta đã nói rồi mà ~】
Cả lều trại im phăng phắc, mọi người đều nhìn hai người họ với vẻ khó tin.
“Tên đó mạng cũng dai thật.”
“Đúng là sống dai mà.”
Nghe mấy lời này, Thượng Quan Lập An vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn nhìn sang Mạc Tiểu Tuy, khẽ do dự rồi hỏi:
“Ngươi… bọn họ có đến kịp không?”
Đám ăn dưa quần chúng xung quanh ánh mắt sáng ngời lập tức dỏng tai lên. Câu hỏi này bọn họ cũng muốn nghe câu trả lời!
“Ta vẫn ổn, không sao cả, đừng lo cho ta.” Mạc Tiểu Tuy vỗ vỗ lên ngực mình.
Nhưng ngay lập tức, mấy vết thương loang lổ máu liền lộ ra trước mắt Thượng Quan Lập An.
Hắn khẽ nhíu mày.
Mạc Tiểu Tuy vội vàng thu tay về, làm như không có gì, cười nói:
“Chỉ chút vết thương nhỏ, không đáng ngại đâu.”
Sau chuyện này, số người trong doanh trại dám động đến Mạc Tiểu Tuy cũng ít hẳn.
Hơn nữa, chiến sự ngày càng tới gần, binh lính trong quân đều không dám phạm sai lầm vào lúc quan trọng thế này.
Mạc Tiểu Tuy cùng Thượng Quan Lập cả hai có được khoảng thời gian yên ổn, thậm chí còn có thể lén lút đi thăm A Hôi. Vết thương của A Hôi cũng đã khỏi hẳn, lại trở về dáng vẻ mạnh mẽ, nhanh nhẹn như trước.
Ban đêm, hai người vẫn nằm ngủ cạnh nhau như mọi khi.
Chỉ là lần này, Mạc Tiểu Tuy lại thấy ngượng ngùng hơn trước.
Cậu không còn dám sát lại gần Thượng Quan Lập An nữa, hai người nằm cách nhau nửa người.
Thượng Quan Lập An chẳng có phản ứng gì, còn Mạc Tiểu Tuy thì bắt đầu thấy tủi thân.
Tên ngốc này, sao lại không nhận ra mình đã thay đổi chứ.
Mạc Tiểu Tuy nghĩ, Thượng Quan Lập An nhất định là thích mình, nếu không thì sao lại đối xử tốt với mình đến vậy.
Hắn đã khổ sở đến mức ấy, một người thân cũng không có, y cũng không đành lòng bỏ mặc hắn.
Ở hiện đại, ba mẹ tuy không còn, nhưng cậu vẫn có em trai, em gái. Còn Thượng Quan Lập An, hắn chỉ có một mình.
Mạc Tiểu Tuy đã nghĩ kỹ rồi. Nếu một ngày hai người thổ lộ với nhau, cậu sẽ không làm nhiệm vụ nữa.
Cùng lắm thì từ bỏ ký ức kiếp trước, làm một người cổ đại, ở lại bên cạnh Thượng Quan Lập An.
Nghĩ đến đây, dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Mạc Tiểu Tuy vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Mạc Tiểu Tuy nhìn tấm lưng quay về phía mình của Thượng Quan Lập An, bèn đưa tay chọc chọc vào vai hắn.
Thượng Quan Lập An chỉ nhàn nhạt hỏi lại một câu: “Có chuyện gì?”
Mạc Tiểu Tuy bĩu môi, lập tức không còn hứng nói chuyện với cái tên không hiểu phong tình này nữa.
Cậu im lặng, Thượng Quan Lập An cũng không lên tiếng.
Không thèm để ý thì thôi!
Mạc Tiểu Tuy tức giận, cũng quay lưng lại với hắn.