Thanh Tuyên trấn, thôn Thượng Quan.

Mẹ của người què vừa nhặt về cho hắn một tức phụ.

“Còn xinh hơn cả đàn bà ấy chứ!”

“Ngươi thấy rồi à?”

“Ta lừa ngươi làm gì, ta tận mắt thấy tên què cõng nam nhân đó về, hai mắt ta nhìn không rời luôn!”

_

Hắn tên Thượng Quan Lập An, từ nhỏ bị thương ở chân, nên ai cũng gọi là “tên què”.

“Lập An, vào xem người bên trong tỉnh chưa.” Nương hắn sai bảo, giọng ra lệnh.

Bà ta đang cầm trong tay một dải tơ hồng, ngày mai sẽ dùng làm đồ thành thân.

Nhà nghèo thành thân, chỉ cần quấn mấy vòng tơ hồng trước cổng, coi như đã thỉnh trời đất, báo với hàng xóm láng giềng.

“Gâu…!” Con chó săn lớn trước cổng sủa điên cuồng vài tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào trong phòng.

Thượng Quan Lập An đáp lời nương hắn xong liền đứng dậy, con chó cũng lập tức chạy tới cạnh hắn.

Bước chân Thượng Quan Lập An không nhanh không chậm, chân trái ngắn hơn rõ rệt, mỗi bước đi vai lại lắc lư.

Dáng người hắn cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, giữa hàng lông mày luôn phảng phất luồng khí tối tăm lạnh lẽo.

Một người một chó cùng bước vào phòng.

“Gâu gâu gâu!” Con chó săn hướng về người trên giường sủa ầm lên.

Thượng Quan Lập An đưa tay vỗ lên đầu nó, nó “ngao ô” một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Người nam nhân nằm trên giường quả nhiên giống lời dân làng đồn, còn đẹp hơn nữ nhân.

Thôn Thượng Quan không có nữ nhân, chỉ có nam nhân dung mạo nhu hòa.

Đúng vậy, nhu hòa.

Nhu hòa nhưng diễm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng.

Thượng Quan Lập An nhìn gương mặt y, chỉ mới liếc một cái đã định rời đi, nhưng đúng lúc đó, nam nhân trên giường mở hai mắt, tầm mắt chạm nhau.

Mạc Tiểu Tuy sợ nhất là chó, trong mơ toàn bị chó cắn đến tỉnh.

Không ngờ tỉnh rồi trước mắt vẫn có một con chó cao gần nửa người y!

Mạc Tiểu Tuy mở to mắt, sợ hãi rụt chân lại trong chăn.

Mạc Tiểu Tuy nhìn con chó, lại nhìn người đàn ông, rồi ngó trái ngó phải nhìn quanh phòng. Mỗi lần nhìn lại càng thấy bất an trong lòng.

Căn phòng cổ, anh đẹp trai cũng cổ, bản thân y cũng cổ, đến cả con chó này cũng cổ xưa nốt…

[Chúc mừng ký chủ đã tỉnh, hệ thống 888 sẵn sàng phục vụ.]

Mạc Tiểu Tuy siết chặt góc chăn, căng thẳng.

Hắn thấy y tỉnh, mặt không đổi sắc, quay đầu nói vọng ra cửa: “Nương, y tỉnh rồi.”

Ngay sau đó giọng một phụ nữ vang lên: “Tỉnh rồi?! Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”

Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, rồi trước mắt Mạc Tiểu Tuy xuất hiện một bà lão.

Thượng Quan thị thấy y ngơ ngẩn, lo lắng hỏi: “Tiểu ca, ngươi thấy trong người không khỏe sao?”

Không khỏe?

Mạc Tiểu Tuy chỉ thấy toàn thân chẳng chỗ nào khỏe.

[Ký chủ ngươi đã xuyên tới cổ đại, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể lựa chọn trở về hiện đại tiếp tục cuộc sống.]

[Hệ thống nhiệm vụ: Thu thập dịch tinh hoa của thiên mệnh chi tử, thời hạn hai năm.]

Giọng hệ thống vang trong đầu y. 

[Hiện tại ngươi chắc đang mơ hồ, hệ thống sẽ giải thích tình hình.]

[Ngươi chết trong vụ tai nạn hàng không hai ngày trước, linh hồn bị hệ thống đưa đến dị giới. Sau khi hệ thống tái tạo cơ thể ngươi, đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, mãi tới sáng nay mới chữa trị xong.]

[Trong lúc ngươi rơi xuống núi Cam Lĩnh, bị Thượng Quan thị nhặt về.]

[Sắp dò xét tình huống hiện tại của ký chủ… Khó khăn 1: Thượng Quan thị muốn ngươi làm tức phụ cho con bà ta. Khó khăn 2: Ngươi không thể chạy trốn.]

Cái quái gì thế này?!

Những lời hệ thống nói trước đó, Mạc Tiểu Tuy vẫn còn bình tĩnh nghe, dù sao y cũng chỉ là một nam sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, sống trong thế giới hiện thực bao năm nay.

Không đúng, giờ y đã không còn là nam sinh nữa rồi. Tai nạn xảy ra ngay sau kỳ thi đại học, khi đó y chỉ muốn tự thưởng cho mình một chuyến du lịch, không ngờ lại.

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, y có chết cũng không bước chân ra khỏi nhà.

“Tiểu ca?” Thượng Quan thị nhẹ nhàng khẽ đẩy vai y.

Thượng Quan Lập An đứng bên lạnh lùng nhìn, không có biểu cảm, con chó bên cạnh vẫy đuôi đập xuống đất.

“À…” Mạc Tiểu Tuy lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: “Đại nương, ta không sao.”

Thượng Quan thị vui mừng: “Không sao thì tốt, ngươi biết là ta cứu ngươi chứ?”

Mạc Tiểu Tuy gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, cuối cùng đành gật nhẹ.

“Tiểu ca, thầy bói nói ngươi là tức phụ của Lập An nhà ta. Ta cũng nghe theo ý trời mới nhặt được ngươi dưới chân núi. Đại nương ta hai ngày nữa sẽ mất, chỉ mong ngươi về sau sống tốt với Lập An.”

Thượng Quan thị nói về cái chết của mình bình thản như thể chỉ là chuyện vặt.

Mạc Tiểu Tuy từ khi tỉnh dậy đã không bình tĩnh, giờ càng kinh hãi.

Đây là kiểu báo ân rồi ép buộc sao?

“Hệ thống, chuyện gì vậy?”

[Ký chủ, thế giới này có tồn tại lực lượng thần bí.]

Mạc Tiểu Tuy: …

“Đại nương, chuyện này đột ngột quá, ta không thể đồng ý.” Y lập tức từ chối.

Thượng Quan Lập An nhìn y, ánh mắt tối lại, đáy mắt ẩn giấu cảm xúc.

“Tiểu ca, đây là ý trời, không thể cãi lời.” Thượng Quan thị khuyên nhủ.

“Nhưng ta không thể, ta là nam nhân, sao có thể làm tức phụ cho con trai người?!”

Mạc Tiểu Tuy liếc nhanh qua hắn, đúng là một soái ca, nhưng vẻ mặt hắn lạnh lẽo như thể y thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, khiến y càng khó chịu.

“Đại nương không lừa ngươi, tiểu ca, nghe lời đi.”

Thượng Quan thị còn định nói thêm, hắn đã bước lên chắn trước mặt y, “Nương, để con nói với y, người ra ngoài trước đi.”

Thượng Quan thị nhìn con trai, rồi nhìn Mạc Tiểu Tuy, không nói gì thêm, quay người đi ra, còn khép cửa lại. Căn phòng lập tức tối đi vài phần.

“Ngươi muốn nói gì?” Mạc Tiểu Tuy dịch người ra sau, cảm giác nguy hiểm.

Bà lão đó còn đóng cả cửa lại, chẳng lẽ định để con trai bà ta cưỡng ép mình hả trời.

Mạc Tiểu Tuy hoảng loạn.

[Hệ thống, hệ thống!]

[Hệ thống không thể can thiệp tình huống này, ký chủ tự giải quyết nhé~]

Mạc Tiểu Tuy nghiến răng, hỏi tiếp: ''Người này chẳng lẽ là thiên tuyển chi tử? Mà cái gọi là dịch tinh hoa là gì?!"

[Chính là nghĩa đen, ký chủ tự hiểu đi. Hắn không phải thiên tuyển chi tử, nếu thiên tuyển chi tử xuất hiện, hệ thống sẽ nhắc nhở ngươi.]

Đầu óc Mạc Tiểu Tuy hỗn loạn.

Không phải thiên mệnh chi tử thì thôi, nhưng y tuyệt đối không thể bị ép buộc như vậy, danh dự của hắn sao có thể mất ở chỗ này được chứ.

Thượng Quan Lập An càng lúc càng áp sát, ánh mắt Mạc Tiểu Tuy cũng vô thức mà dời xuống nhìn đến đùi y.

Ngay lúc đó, con chó săn “gâu” một tiếng nhảy bổ lên người y.

“Gâu gâu gâu!”

Mạc Tiểu Tuy sợ tới mức run lẩy bẩy, hét lên: “A a a a a…”

Y hoảng loạn định nhảy xuống giường, váy bị con chó giẫm lên.

Vạt áo bị kéo xuống, lộ ra mảng da trắng.

Ánh mắt hắn tối sầm, hắn bước tới, áp sát lên cơ thể gầy nhỏ của y.

Thượng Quan Lập An thoáng biến sắc, ngay sau đó một thân thể nóng rực liền dán sát vào lưng hắn.

“Bảo nó tránh ra, bảo nó tránh ra đi!” Mạc Tiểu Tuy hoảng hốt kêu lên, khóe mắt phiếm hồng, đôi tay run rẩy bấu chặt lấy cánh tay Thượng Quan Lập An, cả người trốn sau lưng hắn.

Y sợ chó, bởi vì lúc nhỏ từng bị chó cắn, đến giờ bắp chân vẫn còn lưu lại hai lỗ thủng sâu hoắm.

“Gâu gâu gâu!” Con chó săn tiếp tục sủa điên cuồng, chỉ là không còn đuổi theo Mạc Tiểu Tuy, ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất mà rống.

“Ngươi không phải là chủ nhân nó sao, mau bảo nó đừng kêu nữa.” Mạc Tiểu Tuy giọng run rẩy, nhìn qua liền biết sợ hãi đến mức nào.

Thượng Quan Lập An cảm nhận được người phía sau đang run, một thân thể nhỏ nhắn, yếu ớt, gầy hơn hắn rất nhiều.

Hắn xoay người, thấp giọng hỏi: “Ta đã nói rồi, ngươi có chịu đáp ứng không?”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói chuyện này?!”

Con chó lại nhích lên, Mạc Tiểu Tuy hoảng loạn níu chặt lấy cánh tay Thượng Quan Lập An, mắt không dám rời khỏi con chó kia, giọng run rẩy: “Đừng cho nó lại gần!”

“Ngươi đáp ứng, ta sẽ không cho A Hôi tới gần ngươi.”

Đó là lời uy hiếp trắng trợn.

Mạc Tiểu Tuy cắn chặt môi, y thật không ngờ nam nhân này lại vô sỉ đến vậy.

Mạc Tiểu Tuy ngẩng đầu nhìn lên, Thượng Quan Lập An thoáng hiện vẻ âm trầm, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục thành bộ dạng lạnh nhạt thường ngày.

“Nương ta hai ngày nữa sẽ qua đời. Nếu khi đó ngươi muốn đi, vậy cứ đi.”

“Ngươi… sẽ không làm gì ta chứ?!” Mạc Tiểu Tuy nghi ngờ hỏi.

“Ta có thể làm gì ngươi?” Thượng Quan Lập An hỏi lại, đồng thời gạt tay y đang bám lấy cánh tay mình.

“Gâu gâu gâu!” A Hôi diễn viên phụ trung thành vẫn không quên sủa inh ỏi.

Đầu óc Mạc Tiểu Tuy xoay chuyển liên tục, dưới ánh mắt dọa người của A Hôi, cuối cùng y đành phải gật đầu đồng ý.

Y thề, y tuyệt đối không phải vì sợ hãi mà nhún nhường.

Chỉ là… đại nương sắp qua đời, làm bộ phối hợp để thỏa mãn tâm nguyện của bà, chỉ đơn giản vậy thôi.

Đúng, chỉ là như vậy mà thôi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạc Tiểu Tuy càng khó coi hơn. Y thật sự không thể ưa nổi nam nhân này, đúng là vô sỉ đến cực điểm!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play