Ngày thành thân được diễn ra rất đơn giản.

Sáng sớm, Thượng Quan thị quấn chỉ đỏ quanh cổng viện.

Đến lúc hoàng hôn, bà lấy bài vị của cha Thượng Quan Lập An đặt lên bàn thờ cao.

Sau đó, Mạc Tiểu Tuy, mặt mũi xám xịt, bị Thượng Quan Lập An lôi đến nhà chính.

“Nhất bái thiên địa.”

Mạc Tiểu Tuy và Thượng Quan Lập An cùng nhau quỳ lạy.

“Nhị bái cao đường.”

Mạc Tiểu Tuy miễn cưỡng cùng Thượng Quan Lập An lạy bài vị và Thượng Quan thị.

“Phu thê giao bái.”

Đầu y bị Thượng Quan Lập An ấn xuống, Mạc Tiểu Tuy âm thầm giẫm lên chân hắn một cái, nghiến răng thầm mắng đồ chó này.

Hắn chẳng phản ứng, ngược lại còn nắm tay y đứng dậy.

Mạc Tiểu Tuy vung tay, hất một cái, hất hai cái vẫn không thoát, giận đến trợn mắt nhìn hắn.

Nghi lễ xong, Thượng Quan thị vui mừng nhìn hai người, nước mắt dần rơi, quay sang bài vị: “Con chúng ta có phu quân rồi, ông cũng yên tâm đi.”

Không có thân thích, cũng chẳng ai đến ăn mừng.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở buồn bã của Thượng Quan thị.

Không có khách, cũng chẳng cần đãi tiệc.

Chờ Thượng Quan thị bình tĩnh lại, Thượng Quan Lập An bày cơm, ba người cùng ăn tối.

Vì là ngày cưới, bữa ăn nay khá khẩm hơn, có cơm ngũ cốc và ba món rau xào.

Ba món rau xào cũng chẳng mặn mà gì, Mạc Tiểu Tuy ăn mà hụt hẫng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn, im thin thít.

“Ăn xong rồi thì vào động phòng.”

Mạc Tiểu Tuy sặc mạnh, “Khụ khụ khụ…”

Thượng Quan Lập An chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

“Gâu gâu gâu.” A Hôi liếm nước trong chén, ngẩng đầu lên.

Đêm khuya, hai người nằm chung giường.

Mạc Tiểu Tuy huých huých bả vai hắn, “Ngươi nhích ra bên ngoài chút đi, chật chết.”

Hiện giờ y chẳng buồn giữ lời hay ý đẹp, giọng điệu toàn gai góc.

Thượng Quan Lập An nhắm mắt, không đáp.

Cái giường vốn hẹp, chỉ đủ một người ngủ.

Mạc Tiểu Tuy nằm nghiêng, lưng dán tường lạnh buốt.

Thấy hắn chẳng phản ứng, y dùng khuỷu tay huých mạnh hơn, “Này, ra ngoài chút đi!”

Thượng Quan Lập An vẫn không mở mắt, chỉ khẽ dịch ra ngoài một chút.

Mạc Tiểu Tuy nổi giận, được lắm, ngươi ép ta trước!

Y lập tức nằm ườn lên hắn, nửa người đè lên.

Lần đầu tiên ngủ cùng người khác, Mạc Tiểu Tuy không ngờ thân người lại cứng rắn vậy, nhưng cũng khá ấm.

Thân thể mềm mại của y dán lên, Thượng Quan Lập An cứng đờ, bàn tay ngoài mép giường siết chặt.

Mạc Tiểu Tuy dụi đầu vào vai hắn, chân gác lên đùi, tay đặt lên bụng hắn.

Tiếng thở khẽ khàng vang bên tai hắn.

Thượng Quan Lập An từ từ mở mắt, nhìn y bên cạnh.

Trong đêm tối, ánh mắt hắn như muốn nuốt trọn y.

Thượng Quan Lập An lại nhắm mắt, thân thể khẽ dịch vào trong, bàn tay Mạc Tiểu Tuy rơi lên hông hắn.

Một tia ma ý theo kinh mạch chạy thẳng đến tim.

Mềm mại, hưng phấn, căng đến mức gần như muốn tràn ra.

Hắn siết lấy eo nhỏ của Mạc Tiểu Tuy, nhưng vẫn không làm gì.

Trong giấc ngủ, Mạc Tiểu Tuy vẫn không yên.

[Hệ thống, thiên mệnh chi tử ở đâu? Không cho ta phương hướng, ta tìm kiểu gì?]

[Ký chủ không cần lo, ngươi sẽ gặp hắn, vận mệnh đã sắp đặt.]

[Mày không phải sản phẩm khoa học sao? Sao mê tín thế?]

Hệ thống không đáp lại.

Hệ thống này ngoài việc giao nhiệm vụ thì chẳng còn công năng nào khác, Mạc Tiểu Tuy thực sự không thể tin nổi lại có một cái hệ thống “cá mặn” như vậy.

Thôi bỏ đi, ít nhất nó cũng cho y một mạng sống, đó đã là công dụng lớn nhất rồi.

Ở hiện đại, Mạc Tiểu Tuy có một gia đình hòa thuận, còn có một em gái và em trai.

Y không muốn chỉ vì không hoàn thành nhiệm vụ mà bị xóa ký ức, vĩnh viễn mắc kẹt ở thế giới này.

Giờ chỉ có thể hy vọng sớm hoàn thành nhiệm vụ, để y có thể sớm trở về nhà.

Y ngủ một giấc ngon lành.

Trời còn chưa sáng, Thượng Quan Lập An đã mở mắt.

Trong ngực hắn, Mạc Tiểu Tuy ngủ rất say, hơi thở dịu dàng.

Một mái tóc rối xõa trên vai hắn, vài sợi còn lướt qua vạt áo, lẩn vào trong ngực.

Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho y.

Thượng Quan Lập An cả đêm không ngủ, đến giờ Mẹo, hắn cẩn thận làm theo di nguyện của mẹ, đi vào nhà chính.

Trong nhà chính, Thượng Quan thị nằm đó, gương mặt thanh thản như đang ngủ.

Thượng Quan Lập An cầm nến soi khắp gian phòng.

Hắn đặt giá nến xuống đầu giường, rồi quỳ sụp xuống dập đầu ba cái thật mạnh.

Sau đó, hắn chống tay gượng đứng lên, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Hắn im lặng ngồi bên giường, nhìn bà thật lâu.

Trời dần sáng.

Thượng Quan Lập An đi đến bên cửa sổ, mở toang cửa.

Ánh sáng ùa vào, soi lên gương mặt tái nhợt nhưng bình thản của Thượng Quan thị.

Mạc Tiểu Tuy vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ, y nằm trên giường ngẩn ngơ một hồi lâu.

Dần dần nhớ lại tình huống hiện tại, y vội vàng ngồi dậy, đi ra khỏi phòng, sang gian bên cạnh.

Y thấy Thượng Quan Lập An đang canh trước quan tài, nắp quan tài đã được đóng lại.

Hắn đang đốt tiền giấy trong bồn.

Mạc Tiểu Tuy bước tới, nhặt mấy tờ giấy rơi dưới đất đốt cùng.

Y cũng không phải thương cảm gì Thượng Quan Lập An.

Dù sao cũng đã bái đường, có chút tình nghĩa, y cũng không so đo chi li.

Đốt xong tiền giấy, liền phải chuẩn bị hạ táng.

Đây là thầy bói dặn, cần phải chôn trước buổi trưa, nếu không sẽ phạm vào kiêng kỵ.

Thượng Quan thị trước khi lâm chung đã dặn dò hắn kĩ càng, nhất định không được lỡ giờ.

Tang lễ này, cũng giống như hôn lễ, lạnh lẽo đầy vắng vẻ.

Mạc Tiểu Tuy vẫn có thể cảm nhận được địa vị của Thượng Quan Lập An trong thôn này.

Quan tài rất nặng, Thượng Quan Lập An khiêng vô cùng vất vả.

Mạc Tiểu Tuy có giúp, nhưng chẳng giúp được bao nhiêu.

Từ nhỏ tới lớn y chưa từng làm việc nặng, cũng chưa rèn luyện qua.

Cuối cùng cũng khiêng được quan tài lên xe đẩy tay, Thượng Quan Lập An kéo xe ra ngoài sân.

Mạc Tiểu Tuy đóng cổng lại, rồi đỡ phía sau xe cho hắn.

Dọc đường, không ít người trong thôn chỉ trỏ bàn tán.

"Gâu gâu gâu!” A Hôi dữ dằn sủa loạn, người khác cũng không dám tới gần.

Mạc Tiểu Tuy liếc nhìn đám người đó, thấy họ đang nói gì đó, đến khi y nhìn sang, lập tức im bặt.

Điều này đủ chứng minh họ đang bàn tán về y.

Mạc Tiểu Tuy chẳng buồn để ý, thu hồi ánh mắt.

Từ nhỏ đến lớn y đã gặp đủ loại ánh mắt này, trong lòng y cũng chẳng có chút gợn sóng.

Chẳng qua là nói y quá nữ tính mà thôi, y chẳng sợ gì cả. Nữ tính thì sao chứ? Y là do mẹ sinh ra, không thể giống mẹ sao?

Y hừ nhẹ một tiếng, tay cũng siết chặt hơn.

Động tác này khiến Thượng Quan Lập An quay đầu nhìn y một cái.

Hai người, một kéo một đẩy, tốc độ không chậm.

Đến sườn núi.

Thượng Quan Lập An xốc tấm đá, hai người hợp lực đưa quan tài Thượng Quan thị xuống mộ.

Rồi bắt đầu lấp đất.

Đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Tuy trải qua chuyện như vậy, giúp người đẩy quan tài, giúp người lấp mộ.

Nghe qua thì thấy đáng sợ, nhưng trong lòng y lại chẳng sợ hãi chút nào.

Lấp xong, Mạc Tiểu Tuy mệt lả, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

“Dậy.”

Một bàn tay đưa ra trước mặt y.

Mạc Tiểu Tuy không muốn, “Ta nghỉ một chút rồi dậy, đừng đụng ta.”

Thượng Quan Lập An mặt lạnh, lại nói: “Đứng dậy"

Nhận ra không khí không đúng, Mạc Tiểu Tuy vội vàng bò dậy, làm bàn tay Thượng Quan Lập An dũi ra khựng lại giữa không trung.

Hắn rút tay, nhàn nhạt giải thích: “Không thể vô lễ trước mặt người đã khuất.” Nói rồi hắn quỳ xuống dập đầu ba cái.

Mạc Tiểu Tuy cũng nhận ra mình vừa vô lễ, trong lòng thầm xin lỗi đại nương, rồi cũng quỳ xuống vái lạy ba cái.

Hành lễ xong, Thượng Quan Lập An đứng lên, kéo xe nhìn y.

“Ngươi…” Hắn định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Mạc Tiểu Tuy nghi hoặc: “Ta làm sao?”

“Ngươi muốn đi sao?” Giọng hắn vẫn bình tĩnh hỏi.

Nghe vậy, Mạc Tiểu Tuy cũng do dự.

Hệ thống không nói thiên mệnh chi tử ở đâu.

Y cũng chẳng có tiền, nếu rời khỏi Thượng Quan gia, y biết sống sao ở cổ đại này, khi mà đến thế giới này y còn chưa hiểu rõ?

“Về nhà trước đã.” Hắn nói xong, không nhìn y nữa liền quay người bước đi.

Xuống núi bao giờ cũng nhanh hơn lên núi.

“Này, đợi ta với.” Mạc Tiểu Tuy lầm bầm, chân tay lóng ngóng mà vẫn phải bước nhanh theo.

Trên đường lớn, đoàn quan binh lớn đang lục soát bắt lính.

Mỗi thôn cách nhau chưa đến năm dặm, thanh niên trai tráng đều bị bắt sạch.

“Quan gia, lão nhân nhà ta đã năm mươi rồi, sao còn phải lên chiến trường!” Một bà lão quỳ xuống khóc lóc.

“Đừng nói năm mươi, sáu mươi cũng phải ra trận, tránh đường!” Một tên binh lính đá văng bà lão.

Người trong thôn phẫn uất nhưng không dám nói, gương mặt ai nấy đỏ bừng.

Đội binh dẫn người đi xuống thôn tiếp theo.

Mạc Tiểu Tuy không hề biết, y đã xuyên đến một nơi loạn lạc, biên cương chiến sự liên miên.

Trở về Thượng Quan gia, y bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.

Còn chưa kịp nghĩ ra, Thượng Quan Lập An đã gọi ăn cơm.

Bữa trưa rất đạm bạc, mì sợi luộc rau xanh, nhạt nhẽo vô vị.

A Hôi ăn ừng ực, chỉ một lát đã hết sạch.

Mạc Tiểu Tuy ăn mà khổ sở, món này chẳng có vị gì, còn không bằng cháo trắng.

Y nhìn sang Thượng Quan Lập An, nửa bát mì của hắn đã hết.

Mạc Tiểu Tuy nuốt một ngụm, mì trong bát dường như càng ngày càng nhiều.

Ăn xong, Thượng Quan Lập An vào bếp, lấy ra muỗng muối nhỏ.

Mạc Tiểu Tuy lập tức đưa bát tới, ánh mắt trông mong, nhìn chẳng khác gì A Hôi.

Thượng Quan Lập An lặng lẽ múc muối bỏ vào bát y.

Có muối, mì cuối cùng cũng nuốt nổi.

Mạc Tiểu Tuy hí hửng khuấy lên, ăn thử một miếng vẫn dở, nhưng đỡ hơn lúc trước.

Mạc Tiểu Tuy, ngươi không được kén ăn nữa!

Trời muốn giao trọng trách, trước tiên sẽ khiến ta chịu khổ để rèn luyện ý chí…

Hiệu quả tẩy não thật tốt, Mạc Tiểu Tuy ăn sạch một bát mì, rồi tự giác đi rửa chén.

Lần đầu tiên rửa chén đã sạch bong, Mạc Tiểu Tuy có chút đắc ý, cảm thấy mình quả thật là thiên tài.

Nếu không phải Thượng Quan Lập An đang nghỉ ngơi, y nhất định sẽ khoe khoang một phen.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.

Y tò mò bước ra, vừa định mở cửa, thì cánh cửa đã bị ai đó đá mạnh vào.

Y bị đập nghiêng người ngã xuống đất.

“A… đau…” Mạc Tiểu Tuy nhăn mặt r*n rỉ, lòng bàn tay bị quệt trầy rớm máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play