Trước khi tan học, Phó Sơ Đồng đã chấm xong bài thi của ta. Chàng chỉ vào dòng đáp án mà ta đã tự tin viết xuống và nói:

-...Quân thư mười ba quyển?

Ta đáp: - Thiếu phó, đây là do thầy nhắc nhở ta mà.

Chàng nói: - Thần đã nhắc nhở người khi nào?

Ta bắt chước dáng vẻ của chàng, gõ ba cái lên bàn rồi nói:

- Lúc đó thầy gõ ba cái lên bàn, dùng sự thông minh tài trí của ta, đương nhiên biết thầy đang nhắc ta điền ba vào chỗ đó.

Chàng lại xoa xoa mi tâm: - Thần là muốn nhắc nhở điện hạ tiếp tục làm bài.

Ta nói: - Không phải vấn đề lớn, không phải vấn đề lớn.

Chàng nói: - Điện hạ lại sắp giành hạng chót rồi đấy.

Ta đáp: - Nữ tử vô tài tiện thị đức.

Chàng dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt cây thước phạt một cái, nói:

- Ai nói với diện hạ câu đó?

Ta đáp: - Ninh Trường Lạc. Ta cảm thấy vô cùng có đạo lý, ngực ta không có lấy một vết mực¹, vậy là yên tâm rồi…

[¹Học hành ít, văn hóa thấp.]

Chàng vung mạnh thước gỗ vào mép bàn, nhướng mày nói:

- Giam mình trong nội trạch, giúp chồng dạy con, cả đời tầm thường sao?

…Thực ra ta muốn nói là đi ra ngoài câu cá, đu xích đu, đánh bài lá thôi mà.

Ta nhỏ giọng nói: - Cũng không hẳn là vậy…

Chàng lạnh giọng nói:

- Điện hạ sinh ra đã tôn quý, một đời vinh hoa phú quý, sống vô lo vô nghĩ, cũng chưa hẳn là không thể..

Ta chợt nhận ra, hình như Phó Sơ Đồng đã thật sự tức giận. Trước đây, dù ta có thái quá đến đâu, chàng cũng chỉ vừa rầy la vừa dạy dỗ ta. Mà bây giờ, không có sự thúc giục của chàng, ta đi học muộn cả thời gian một nén nhang mà chàng cũng làm ngơ như không thấy. Ta buồn đến mức nhổ trụi hết cả cây bút lông sói.

Lúc trước chàng quản ta, ta không thích. Bây giờ chàng mặc kệ ta, ta lại cảm thấy phiền muộn.

Sao ta lại mâu thuẫn như vậy chứ?

Ta đến Thượng thư phòng sớm hơn nửa canh giờ để học thuộc bài, Lý Thái phó nở nụ cười tán thưởng với ta. 

Ta mang bài vở đến hỏi phụ hoàng, ông vui vẻ đến mức mắng chửi mấy vị đại thần ít hơn vài câu.

Chỉ có Phó Sơ Đồng, bài vở thì chàng vẫn sửa, chỉ có điều chẳng có đánh giá gì thêm. Tiết học chàng vẫn giảng, nhưng lại giống như nước trong chén thẳng băng, không nói thêm với ta dù chỉ một lời.

Ta cầm cuốn [Lễ Ký], nói với Phó Sơ Đồng rằng mình đã học thuộc xong.

Chàng gật đầu nói: - Tốt.

Ta nói: - Thiếu phó, chắc hẳn là thầy còn lời gì khác muốn nói. ( app truyện T Y T )

Chàng ngước mắt lên nhìn:

- Nói gì?

- Thầy muốn nói: Thật sao? Ta không tin.

Chàng bật cười, nhưng lại cố nhịn xuống. Khóe môi chàng chỉ khẽ cong lên trong thoáng chốc.

Ta nói: - Thiếu phó, ta đã hoàn toàn nhận ra một điều, nữ tử hữu tài tiện thị đức.

- Hử?

- Ta cảm thấy mình không nên sống vô tri vô giác như thế nữa.

Có lẽ ta nên ra ngoài vui đùa nhiều hơn chút.

Chàng nói: - Chương thứ hai của [Lễ Ký], đọc thuộc lòng đi.

Ta đọc:

- Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công, tuyển hiền cử năng, giảng tín tu mục…*

[Trong bài Lễ Vận Đại Đồng Thiên.]

Chàng khẽ nhếch môi cười.

Ta nói: - Thiếu phó, tại sao thiên hạ là của “công” -  mà không thể là của “mẫu” - được?

Chàng không cười nữa, mà bắt đầu xoay chuỗi Phật châu trên tay, sau đó chàng bình tĩnh nói:

- Công có nghĩa sở hữu chung.

Sau khi chấm dứt chiến tranh lạnh với Phó Sơ Đồng, chúng ta lại quay về những ngày tháng hành hạ lẫn nhau.

Ta nói: - Thiếu phó, hình như ta trời sinh không thích hợp với việc học hành.

Vẻ mặt của chàng đứng hình trong thoáng chốc, dường như cũng không thể tìm ra lý do để phản bác.

Chỉ để lại một câu: - Trời không phụ lòng người chăm chỉ.

Ta nói: - Thiếu phó, ta cứ tưởng thầy sẽ an ủi ta cơ.

-...Thần kinh nghiệm còn ít, không tìm ra được lời nào có thể an ủi công chúa.

Ta nói: - Thiếu phó, người xưng hô với ta như vậy nghe xa cách quá.

Chàng rũ mắt, nói:

- Quân vi thần cương.

[Nghĩa là quân thần có trật tự trên dưới rõ ràng.]

Ta nói: - Cứ gọi thẳng tên ta đi, bằng không ta sẽ không có cảm giác đang bị quản giáo đâu.

Phó Sơ Đồng: “...”

Trung tuần tháng năm,

Mẫu hậu mặt đầy ý cười hỏi ta:

- Hiểu Hiểu, con không muốn đi học phải không?

Khóe miệng của bà sắp vểnh lên tới trời rồi, chắc chắn là có ý đồ gì đây.

Ta nói: - Mẫu hậu, con đã yêu việc học hành rồi. Một ngày không học thuộc bài là con cảm thấy cả người khó chịu, một ngày không gặp Thiếu phó là con ăn không ngon.

Bà: -... Thiếu phó gì cơ?

Ta chợt nhận ra mình vừa lỡ nói lời mê sảng, vội vàng bổ sung:

- Thật ra Lý Thái phó cũng giống y chang vậy đó ạ. Con chỉ một ngày không gặp ông ấy cũng cảm thấy tim đau thắt. Con thích đi học lắm, đọc sách thật sự rất thú vị.

Bà lập tức chuyển hướng đề tài:

- Công chúa bình thường ở độ tuổi của con sớm đã học xong hết cả rồi. Nhưng con thì ở lại thêm một năm, bây giờ con đã gần mười sáu tuổi, nếu xuất giá rời khỏi cung điện thì không cần phải đến Thượng thư phòng nữa.

Ta: "???"

Không phải chứ, ta bị giục kết hôn. Nhưng huynh trưởng của ta ở tuổi này cũng đã định thân rồi, nên cũng dễ hiểu được.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play