Mỗi ngày đi học, ta vẫn như thường lệ nhổ lông cây bút lông sói.
Trước đây nhổ lông bút là do chán nản không biết làm gì, bây giờ nhổ là do tâm sự nặng nề trong lòng.
Ninh Trường Lạc vẫn đến bóng gió ta như thường lệ, nói rằng nữ tử thời xưa cũng chỉ có vậy mà thôi vân vân mây mây.
Phó Sơ Đồng hỏi ta:
- Bách Gia Tranh Minh gồm những nhà nào?
Ta liếc Ninh Trường Lạc một cái rồi đáp:
- Âm Dương* gia.
[*Hàm ý mỉa mai, nói xéo.]
Chàng dừng lại một chút, chờ ta nói tiếp đáp án. Nhưng ta chẳng nói gì thêm, chàng lại bình thản hỏi tiếp:
- Đại diện là ai?
- Ninh Trường Lạc.
Vị quý nữ phá tan gông cùm xiềng xích phong kiến đập bàn một cái, nghiến răng nói:
- Ngươi đang bóng gió ta đấy hả?
Ta nói: - Rõ ràng là ngươi bóng gió ta, ta mới bóng gió lại ngươi.
- Là ngươi bóng gió ta trước, ta bóng gió lại, giờ ngươi lại bóng gió ta!
Phó Sơ Đồng cau mày, cầm thước gỗ gõ mấy cái lên mặt bàn.
Nàng ta cười khẩy một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý đến ta.
Ta nói: - Ngươi tức rồi, tức rồi, tức rồi!
Phó Sơ Đồng lạnh nhạt lườm ta một cái:
- Tạ Hiểu Hiểu.
Ta ngay lập tức im lặng.
Sau khi tan học, Phó Sơ Đồng đứng bên cạnh ta, nói:
- Không cần so đo với nàng ta.
Ta rất chân thành nói với chàng:
- Nhưng mà ta thấy nhàm chán, ta thích so đo.
Chàng im lặng, sau đó nói:
- Điện hạ, người làm vậy khiến thần rất khó xử.
Ta ngẩng đầu nhìn chàng.
Chàng gượng gạo sửa lời, ba chữ ấy được phát ra từ giọng chàng vừa trong trẻo lạnh lùng lại vừa êm tai:
- Tạ Hiểu Hiểu.
Ta nói: - Thiếu phó, thật ra chúng ta không cần phải hành hạ lẫn nhau như thế này đâu.
Chàng hỏi: - Vì sao lại nói vậy?
Ta đứng dậy.
Chàng vốn đang đứng bên cạnh bàn gỗ, giờ phút này lại đứng rất gần ta, hương thơm thanh mát quẩn quanh.
Ta khẽ vươn tay, liền có thể chạm vào ngọc bội bên hông chàng.
Chàng im lặng lui về phía sau một bước.
Ta nói tiếp:
- Ta đã cập kê rồi, chỉ là chưa hứa gả cho ai nên mới tiếp tục đi học.
Thật ra còn có một nguyên nhân khác là do ta không vượt qua được bài sát hạch hàng năm, nhưng ta không nói ra, tránh làm cho mình mất mặt.
- Cho nên ý của điện hạ là muốn dừng việc học rồi chọn Phò mã sao?
Ta lắc đầu. Sau đó, buông lời cuồng ngôn:
- Thiếu phó, hay là chúng ta sống tạm bợ với nhau đi.
Ánh mắt của chàng chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, rồi khẽ nói:
-...Hôn nhân đại sự, há chẳng phải trò đùa.
Chàng đỏ mặt, cũng không mắng ta, chứng tỏ là có hy vọng rồi.
Ta nói: - Vậy được rồi, Thiếu phó. Bài vở hôm nay ta không nộp được, vì chẳng nghe gì cả. ( app truyện TᎽT )
Ánh mắt của chàng quay trở lại, mang theo vài phần cạn lời, rèn sắt không thành thép.
-...Tạ Hiểu Hiểu.
Ta giả vờ thôi, ta có nghe mà. Nhưng một ngày không chọc chàng tức giận là toàn thân khó chịu.
Dạo gần đây tin tức trong thành đều là về Ninh Trường Lạc, nàng ta rất ngông cuồng cũng rất giỏi nói lời cay độc. Nàng ta còn lớn tiếng tuyên bố rằng, trong toàn thành Trường An không có một sĩ tử nào là đối thủ của mình.
Nàng ta đã dựng một võ đài thi văn trong thành, người đầu tiên bước lên là một vị tiến sĩ khóa trước, trong lòng không phục.
Hắn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay đầy cơ bắp, giọng nói lớn như tiếng chuông đồng:
- Ai nói văn nhân không thể đánh nhau?
Hắn sấn tới như vũ bão, thế như chẻ tre, ép cho Ninh Trường Lạc phải liên tục thoái lui.
Nàng ta cuống quýt giải thích:
- Không phải tỉ thí kiểu này!
Vị tiến sĩ cơ bắp bối rối:
- Vậy thì tỉ thí kiểu nào?
Nàng ta nói: - Là thi văn.
Kết quả không ngoài dự đoán, không có một sĩ tử nào làm ra thơ văn có thể áp đảo được thi từ của nàng ta.
Phó Sơ Đồng bị ép phải đến đó.
Bởi vì phụ hoàng và mẫu hậu ta đều rất thích xem náo nhiệt, một bên hô “đệ tử không nhất thiết phải kém thầy”, một bên lại bắt Phó Sơ Đồng đi đối thơ với Ninh Trường Lạc.
Ta có thể mất mặt, nhưng Phó Sơ Đồng thì không thể.
Trên lầu cao quan sát cuộc thi, ta đứng dậy vén tấm rèm châu che trước mặt, mỉm cười nhìn xuống đài nói:
- Đề mục do ta ra, được không?
Ninh Trường Lạc liếc ta một cái.
Ý tứ trong ánh mắt nàng ta rất rõ ràng: Ngươi đã nhận hết mặt chữ chưa mà đòi ra đề?
Nếu là bình thường, có khả năng chúng ta đã nhào vào đánh nhau một trận, túm tóc kéo tai của nhau rồi. Nhưng xung quanh đều có thị vệ, không cho nàng ta giở thói bóng gió quái gở.
Nàng ta dịu dàng cúi đầu về phía ta, nói:
- Mời điện hạ ra đề.
Ta nói: - Đế Vương Chi Chính và Đế Vương Chi Tâm*.
[Việc trị quốc của đế vương và tâm ý của đế vương.]
Sắc mặt nàng ta khẽ biến đổi.
Phó Sơ Đồng thong dong chấp bút, thoải mái viết.
Chưa đến nửa canh giờ, bài thi của Phó Sơ Đồng đã được đưa đến tay ta.
Ta mở cuộn giấy ra và đọc:
- Thần từng nghe rằng, bậc đế vương khi cai trị thiên hạ, ắt phải có chính sách trị quốc thiết thực, rồi sau đó mới có thể quản thúc muôn dân, điều hành muôn việc rối ren…