Mỗi ngày chàng đều niệm kinh Phật và [Đạo Đức Kinh], rồi mới bắt đầu giảng Nho học.

Ta bị sự chuyên nghiệp của chàng làm cho cảm động.

Sau giờ học, chàng hỏi ta:

- Quân mỹ thậm, Từ Công hà năng cập quân dã, nghĩa là gì?

- Tuy ngươi có vài phần nhan sắc, nhưng vẫn không thể nào sánh bằng Từ Công.

Chàng nhẹ vuốt ve chiếc thước gỗ trong tay. Trong giây phút nguy cấp sắp bị ăn đòn, ta vội móc ra cái mõ, bắt đầu gõ.

- Cốc, cốc ...

Âm thanh thanh thúy, vang vọng không dứt, cũng khiến công đức của ta tăng lên đáng kể.

Phó Sơ Đồng: “?”

Ta nói: - Thiếu phó, bình tâm lại đi ạ.

Sau đó ta liền bị một trận đòn bằng thước phạt, đau đến nỗi ta lấy cớ không viết bài vở suốt ba ngày.

Khi Thiếu phó thúc giục việc học của ta, ta giơ tay vờ đáng thương nói:

- Tay đau…

Chàng trầm ngâm một lát rồi nói:

-... Hình như là ta đánh vào tay trái mà?

Ta nói: - Ta thuận tay trái.

- Vậy hôm qua điện hạ bắt bướm bằng tay nào?

Ta thật thà đáp: - Tay phải.

Chàng: “...”

Chàng đặt thuốc mỡ lên bàn ta, lúc quay người rời đi, miệng khe khẽ niệm [Tĩnh Tâm Quyết].

- Băng hàn vạn cổ, vạn vật vưu tĩnh, tâm nghi khí tĩnh…

Mỗi vị Thiếu phó từng dạy dỗ ta, đều từng có lý tưởng sẽ đưa ta trở về con đường chính đạo, Phó Sơ Đồng cũng không ngoại lệ. Mỗi sáng sớm chàng đều cầm theo thước phạt, đứng sẵn nơi cửa cung chờ ta.

Dưới sự khuyên giải an ủi của phụ hoàng, chàng sử dụng thước gỗ ngày càng thuần thục, càng ngày càng yên tâm thoải mái hơn.

Còn ta thì mỗi ngày đều treo hai hàng nước mắt, huyên thuyên niệm những thứ mà ta chẳng hiểu nổi.

Mẫu hậu nói cái kiểu niệm này của ta, sau này nếu xuất gia làm ni cô, có thể giành được giải nhất cuộc thi tụng kinh.

Theo thông lệ, tháng năm hàng năm sẽ tổ chức một buổi khảo hạch, và ta quyết định trốn luôn.

Khi ta đang trèo qua bức tường phía sau Trọng Hoa cung, không ngờ Phó Sơ Đồng đã dự đoán trước được hành động của ta.

Chàng cầm theo thước gỗ đứng chờ sẵn dưới chân tường, ánh mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng.

Chàng nói: - Điện hạ, buổi khảo hạch sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ nữa.

Ta nói: - Thiếu phó, thầy nghe ta biện minh…

“...”

- …Không phải, là giải thích.

Ta hắng giọng một cái, lại nói:

- Gần đây ta đang ôn tập lại [Xuất Sư Biểu], cũng ngộ ra được nhiều điều, thậm chí còn có thể bắt chước quyển này để viết một bài văn.

Phó Sơ Đồng khẽ nhướng mí mắt: 

- Hửm?

Ta nói một cách đầy chân thành:

- Công chúa trốn học chưa được nửa đường thì bị tóm…

Chàng ngước mắt lên nhìn ta, khiến ta bị nghẹn họng chẳng thể nói tiếp nữa. Chỉ có thể nói:

- Vì vậy quyết định trở về khảo hạch.

Khoé môi Phó Sơ Đồng hơi nhếch lên, đường cong mờ nhạt ấy giống như gió đông làm gợn sóng nước mùa xuân.

Kỳ khảo hạch đã được tổ chức mười lần, nhưng đây là lần đầu tiên ta tham gia.

Quan trọng là có tham gia là được mà.

Ta chỉ viết bài trong khoảng thời gian một chun trà, thời gian còn lại đều là nghịch bút. Phó Sơ Đồng gõ bàn của ta ba lần, ta hiểu ngay, câu này chọn số ba.

Quân thư thập tam quyển, quyển quyển hữu gia danh.

[Tạm dịch: Quân thư mười ba quyển, quyển nào cũng có tên ông.]

“Ba” biểu thị cho số lượng nhiều, cái này rất hợp lý.

Quý nữ xung quanh ta sau khi nộp bài xong liền bắt đầu đối chiếu đáp án, sau đó là màn gào khóc thảm thiết, rồi lại quay sang tâng bốc thả rắm cầu vồng với nhau.

Bọn họ nói sau khi thứ nữ của phủ Ninh Thượng thư, Ninh Trường Lạc rơi xuống nước thì tính tình thay đổi cực lớn. Từ một kẻ vô dụng, phế thải làm gì cũng sai, bỗng trở thành một tài nữ xuất sắc mọi mặt.

Ta thầm nghĩ: Thần kỳ vậy sao? Hay là lần sau không trả lời được câu hỏi ta cũng đi nhảy sông cái nhỉ?

Các nàng đều nói có lẽ lần này Ninh Trường Lạc sẽ giành ngôi đầu bảng. Ta thì chẳng bận tâm, dù sao ta cũng độc chiếm ngôi vị trạng nguyên nhiều năm rồi. ( truyện trên app T•Y•T )

Là cái kiểu đứng đầu từ dưới lên ấy.

Ninh Trường Lạc yểu điệu, lượn lờ bước về phía ta.

Nàng ta mỉm cười dịu dàng:

- Điện hạ đã viết xong hết bài sao?

Ta đáp: - Không có.

Khóe miệng nàng ta giương lên:

- Quả nhiên là ở thời cổ đại, nữ tử vô tài tiện thị đức.

Ta nói: - Có ý gì?

Nàng ta đáp: - Chẳng qua chỉ là một câu nói thật mà thôi, điện hạ đã nổi giận rồi sao?

Ta đáp: -...Ý của ta là, nữ tử vô tài tiện thị đức có nghĩa là gì, ta nghe không hiểu.

Nụ cười của nàng ta cứng đờ lại một chút, sau đó cầm lấy giấy bút. Sau đó giảng giải ý nghĩa từng chữ một của câu đó cho ta.

Giảng đến lần thứ mười hai, tinh thần của nàng ta bắt đầu suy sụp, tay không bẻ gãy luôn một cây bút lông sói.

Ta giơ ngón cái lên với nàng:

- Không ngờ vị tỷ tỷ đây không những có tài hoa tuyệt thế mà còn mạnh mẽ vô song nữa…

Nàng ta lập tức trợn mắt lườm ta một cái muốn rách mặt luôn. Rồi nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cho nên điện hạ đã hiểu câu này có nghĩa là gì chưa?

- Không hiểu.

Ta nghe không hiểu, haha, ta giả vờ đấy.

Khuôn mặt ta tỏ đầy vẻ vô tội, hốc mắt Ninh Trường Lạc ngân ngấn nước mắt, tông cửa xông ra ngoài.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play