Ta nói: - Thiếu phó, ta cảm thấy hôm nay thầy càng thêm ngọc thụ lâm phong, dung mạo bất phàm hơn hẳn mọi ngày.
Chàng ước lượng cây thước gỗ trong tay:
- Thỉnh điện hạ tới Thượng Thư Phòng.
Ta xắn tay áo lên, mở lòng bàn tay ra. Ta cá là chàng sẽ không dám đánh ta.
Chàng hờ hững liếc nhìn ta, khuôn mặt không chút biểu cảm, thước gỗ giơ lên rồi hạ xuống.
- Chát~
Chàng nói: - Lần này, là thay bệ hạ đánh…
Chàng còn chưa nói hết câu, nước mắt của ta đã rơi xuống. Tuy chẳng đau một chút nào, nhưng ta vẫn phản xạ có điều kiện.
Chàng sửng sốt.
Ta khóc đến mức thở không ra hơi, vừa khóc vừa chạy một mạch về Trọng Hoa cung.
Cũng chẳng phải gì khác, chỉ là chạy thì nhất định là phải chạy, đã bị đánh mà còn đi học nữa thì quá là lỗ rồi.
Lau khô nước mắt, ta bắt chéo chân đánh bài lá với Liễu Chiêu nghi. Nàng ấy bảo hôm nay ta kém đi rồi, mới khóc được thời gian một nén nhang thôi.
Ta đẩy bài ra, nói:
- Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, kỹ năng chơi bài của nương nương cũng kém hơn rồi đấy.
Nàng ấy tức giận đập bàn một cái, rồi lại xắn tay áo lên, nói:
- Ván nữa!
Tuy nhiên ván bài còn chưa kịp bắt đầu, cung nữ thiếp thân của ta là Đào Tô đã vội vã chạy đến, nói:
- Thiếu phó quỳ đã nửa canh giờ trước Dưỡng Tâm điện, vì chuyện đánh công chúa mà thỉnh tội với bệ hạ.
Tay Liễu Chiêu nghi cầm bài cũng không vững nữa. Ta trầm mặc một hồi lâu, cảm thấy làm Thiếu phó cho ta thật là số khổ.
Mỗi ngày đều phải lùng sục khắp hoàng cung tìm ta, tìm được rồi cũng chẳng thể đánh, chẳng thể mắng, ta mà khóc thì lại phải đi quỳ.
Ta bỏ bài xuống, đứng dậy, định đi nói cho chàng biết, đánh thì cũng đánh rồi, có gì to tát đâu chứ?
Đào Tô nói: - Bệ hạ hỏi Thiếu phó người đã khóc bao lâu, Thiếu phó đáp chỉ biết là người vừa khóc vừa chạy về cung.
Ta hỏi: - Phụ hoàng nói sao?
Đào Tô: - Bệ hạ nói “chỉ thế thôi sao?”.
Xem ra vấn đề không lớn, ta đặt mông trở lại ghế, nói:
- Tiếp tục!
Thế nhưng còn chưa kịp ra lá bài nào, Đào Tô lại hớt hải chạy đến, nói:
- Công chúa, không xong rồi! Thiếu phó đang ở ngoài cửa!
Tốt lắm.
Xem ra là vấn đề rất lớn đây.
Ta chậm chạp lê bước ra đến cửa, thò đầu ra. ( app TYT - tytnovel )
Dáng người Phó Sơ Đồng cao ráo, đứng thẳng như hạc, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ.
Ta phát hiện tay chàng cũng rất đẹp, khớp xương rõ ràng, trắng mịn như ngọc mỡ cừu. Cây thước gỗ đàn hương cầm trên tay cũng rất hợp với khí chất của chàng.
Chỉ là không hợp với ta thôi.
Ta mỉm cười với chàng, nói:
- Thiếu phó, trùng hợp quá, thầy cũng ở đây à? Có muốn chơi bài lá với ta không?
Chàng nói: - Không trùng hợp, thần đến là để tìm điện hạ.
Ta nói: - Tìm ta chơi bài lá à? Vậy thì thầy tìm đúng người rồi.
Phụ hoàng từng nói ta rất am hiểu nghệ thuật ăn nói, mỗi người nói mỗi chuyện riêng mà vẫn có thể trò chuyện với người ta. Nếu những đại thần kia được một nửa trình độ của ta, triều đình mỗi ngày cũng không đến mức ầm ĩ như cái chợ.
Nhưng rõ ràng, Phó Sơ Đồng không bị mắc bẫy của ta.
Chàng nói: - Quân tử viết: học bất khả dĩ.
Ta nhắm tịt mắt lại, nói gọn gàng dứt khoát:
- Nghe chẳng hiểu gì cả.
Chàng day day ấn đường, rồi bắt đầu siết chặt cây thước gỗ trong tay, đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Mãi lâu sau.
Chàng khẽ thở dài một hơi, nghiến răng ken két, lời ít mà ý nhiều nói:
- Học!
Ta chỉ có thể đáp: - Được rồi.
*
Tiết học hôm nay chán phèo, nhưng cảnh sắc ngoài cửa sổ lại rất đẹp. Giọng nói của Phó Sơ Đồng như thôi miên.
Khi ta tỉnh dậy, xung quanh im lặng như tờ, ánh tà dương nghiên nghiên chiều trên mặt bàn gỗ lim. Thân hình cao ráo của Phó Sơ Đồng tựa như chiếc bóng cắt ra giữa ánh tà dương.
Ta nói: - Thiếu phó, sao thầy không gọi ta dậy?
Chàng đáp: -... Đã gọi bốn lần.
Ta đưa tay quệt vệt nước dãi dính trên má, cười ngượng ngùng.
Chàng hỏi: - Nội dung thần giảng khó hiểu lắm à?
Ta ăn ngay nói thật: - Ta không có nghe.
Chúng ta nhìn nhau, ta đọc được trong mắt chàng ba phần lạnh nhạt, ba phần bất đắc dĩ, bốn phần muốn chết quách cho xong.
Ta nói: - Thiếu phó, đời người có một số việc không nên cưỡng cầu.
Chàng trầm mặc, khẽ xoay chuỗi Phật châu trên cổ tay.
Ta hỏi: - Thiếu phó, gần đây thầy bắt đầu nghiên cứu Phật pháp rồi sao?
Không thể nào, chắc không phải vì dạy ta quá khổ cực mà muốn quy y cửa Phật luôn đó nha?
- Ừm, khổ nạn dù nhiều, cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong ba kiếp.
- Ta nghe không hiểu, nói tiếng người đi.
“...” - Chàng lại nhắm mắt, rồi xoay một vòng chuỗi Phật Châu, sau đó mặt không cảm xúc nói: - Dạy người rất khó khăn, nhưng không sao, một đời rồi cũng trôi qua rất nhanh.
Bọn họ nói gần đây Thiếu phó bắt đầu nghiên cứu Phật pháp và Đạo pháp, tu cả Nho - Đạo - Phật cùng lúc.