Bị đưa lên Thượng Thư Phòng, nhìn thấy Phó Sơ Đồng trong bộ thanh sam, ta mới ý thức được mình đã bị lừa.

Rõ ràng là ăn mặc chẳng khác gì ngày hôm qua.

Dưới mấy ánh mắt tha thiết nhìn dõi theo xung quanh, ta chậm chạp đi tới chỗ ngồi, lôi bút lông sói của mình ra bắt đầu nhổ lông.

Một cọng, hai cọng.

Vị quý nữ ngồi bên cạnh ta cười khẽ một tiếng. Ta quay đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy bị ta nhìn chằm chằm thì có hơi khẩn trương.

Ta đang tự hỏi nàng ấy là ai, vì đã quá lâu không tới đây, nhìn thư đồng nào cũng đều cảm thấy lạ lẫm.

Ta hỏi: - Ngươi họ Tô hay là họ Tạ?

Nàng ấy im lặng một lát rồi đáp:

- Thần nữ họ Cố.

Ta gật đầu:

- Ồ, ồ, là một cái họ hay đấy.

Nàng ấy: “...”

Hôm nay là buổi giảng bài của Phó Sơ Đồng, diện mạo chàng đẹp mắt, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng đáng tiếc lại nói những nội dung mà ta không thể hiểu được.

Khi ta gần như vặt trụi hết lông trên bút lông sói, chàng lại gọi phong hào của ta.

Ta ngẩng đầu, trùng hợp chạm mắt chàng: “?”

Chàng nhìn bộ dạng đầy ngơ ngác của ta, đặt quyển [Đại Học] trong tay xuống, rồi cầm lấy quyển sách vỡ lòng dành cho trẻ con.

- Thuỳ tử bệnh trung kinh tọa khởi¹, mời điện hạ đọc tiếp câu sau.

Ta đáp: - Tiêu vấn, khách tòng hà xứ lai².

垂死病中惊坐起 - Trong cơn bệnh hấp hối, giật mình ngồi dậy.    Văn Bạch Lạc Thiên tả giáng Giang Châu tư mã | Nguyên Chẩn.]

笑问客从何处来 - Cười hỏi khách đến từ phương nào?      Hồi hương ngẫu thư kỳ 1 | Hạ Tri Chương.]

Vọn vẻn bảy chữ, âm điệu dõng dạc, mạnh mẽ.

Bàn tay chàng nắm chặt quyển sách đến trắng bệch, có cảm giác có thể lập tức buông sách xuống, xông lên bóp chết ta.

Vị quý nữ họ Cố ngồi bên cạnh ta cố nén cười, trông bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.

Ta lại bồi thêm một nhát cho Phó Sơ Đồng:

- Không đúng à?

Chàng khẽ hít một hơi, trầm giọng nói:

- Thuỳ tử bệnh trung kinh tọa khởi. Ám phong xuy vũ nhập hàn song³. Điện hạ nhớ cho kỹ.

暗风吹雨入寒窗 - Gió âm u thổi mưa lùa vào cửa sổ lạnh.]

Ta lặp lại một lượt:

- Thuỳ tử bệnh trung kinh tọa khởi. Ám phong xuy vũ nhập hàn song.

Sắc mặt chàng dịu đi đôi chút.

Khi giảng xong chương [Đại học], Phó Sơ Đồng giữ ta lại và hỏi:

- Thuỳ tử bệnh trung kinh tọa khởi?

Nhìn vào ánh mắt đầy sự mong đợi của chàng ấy. Ta đáp:

- Tiêu vấn, khách tòng hà xứ lai.

Khuôn mặt chàng đầy thẫn thờ.

Lý Thái phó đi ngang qua chàng, vỗ vỗ vai chàng rồi thở dài nói:

- Phó đại nhân, người ta là hậu bối, lão phu xin nhắc nhở đôi điều. Làm Thiếu phó, điều quan trọng nhất là phải biết nhìn thoáng ra…

Ông ấy cố tình bỏ qua nửa câu sau, dù sao ai ai cũng biết ta chính là công chúa nghịch ngợm nhất Đại Lương này.

Chịu đựng qua ngày hôm nay, mỗi bước chân ta lúc trở về Trọng Hoa cung đều là sự nhẹ bẫng vui sướng. Nhưng khi nhìn thấy Bao tổng quản với vẻ mặt nghiêm túc đứng trước điện, ta lại cảm thấy mình có thể quay lại học thêm vài tiết nữa cũng được.

Ông ấy nói: - Tiểu điện hạ, bệ hạ truyền người qua đó.

Ta lưỡng lự nói: - Nhưng mà ta vẫn còn bài tập chưa làm xong.

Bao tổng quản quả không hổ danh là thái giám tổng quản, vào thời khắc quan trọng chẳng buồn nói một lời với ta, mà trực tiếp đưa ta đến chỗ phụ hoàng.

Bao tổng quản ghé tai nói với phụ hoàng mấy câu. Sắc mặt ông không vui nhìn về phía ta, nói:

- Con còn biết làm bài tập sao?

- Ừm…sao lại không biết được chứ.

Ông hỏi tiếp:

- Bài tập là gì?

- Quên mất rồi.

“...”

- Tấu chương của trẫm thiếu mất một bản.

Xem ra chuyện đã bị bại lộ rồi.

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Dưới chân bàn của cái bàn lớn nhất trong Trọng Hoa cung ạ.

Khóe mắt ông hơi giật giật:

- Xem ra là trẫm quá mức dung túng con rồi. Bao Toàn Đức!

Bao tổng quản khéo hiểu lòng người, lập tức dâng lên một cây thước gỗ.

Ta nói:

- Con không có làm lỡ việc quốc sự! Con xem qua nội dung tấu chương rồi! Là Cơ Thượng thư nói ông ấy lại tìm được một cuốn dã sử tiền triều dâng lên cho người! Là cuốn…

Phụ hoàng quát lên: - Câm miệng!

Nhưng miệng ta lại nhanh hơn não:

- Là cuốn [Những chuyện vụn vặt giữa Nhan Quý phi và Linh Đế] mà người luôn muốn có ấy ạ.

Bao tổng quản cũng cúi đầu, sắp vùi chính mình vào trong đất rồi.

Bầu không khí rơi vào một sự im lặng chết chóc.

Phụ hoàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thản nhiên lên tiếng:

- Bao Toàn Đức, ngày mai đưa thước gỗ này cho Thiếu phó, để hắn thay trẫm dạy dỗ công chúa cho thật tốt. Cứ nói là công chúa nghịch ngợm, giấu cả tấu chương, bảo hắn quản giáo nhiều hơn, cứ đánh trước rồi dâng tấu sau, hiểu chưa?

Bao tổng quản cúi đầu lĩnh mệnh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play