Khi nhận được lời chấp nhận kết bạn và tin nhắn dấu hỏi thì trời đã sáng hẳn.

Từ khi đến nơi này Cố Dao Gia chưa từng dậy sớm, ngày nào cũng lười biếng ngủ nướng. Mới tốt nghiệp đi làm được một năm người đã ngập mùi công sở, giờ được sống sung sướng cô mới dần gột sạch mùi đó.

Nhìn thấy dấu hỏi ở đầu WeChat, cô thản nhiên lướt qua đổi ghi chú thành 【Nhóc con】rồi gõ một dòng:

【Nhóc con】:Chào buổi sáng, chiều nay anh có tiện nói chuyện với em về dự án không?

Thật ra cô còn chưa kịp xem nội dung cụ thể của dự án, hôm qua chỉ tiện miệng nói ra giờ thì hơi hối hận.

May mà ba mẹ nhà họ Cố thuộc dạng cha mẹ kiểu mẫu, không đòi hỏi thành tích, đầu tư lỗ cũng không sao chỉ cần cố gắng thì họ đều ủng hộ hết mình.

Căn hộ có ba phòng: phòng chính, phòng khách và một phòng làm việc.

Mặt trời đầu hạ sáng rực, rèm cửa chỉ kéo nửa chừng, ánh nắng chiếu thẳng lên bàn làm việc phản chiếu từ màn hình máy tính, bàn gỗ phảng phất mùi nắng.

Nghe nói mùi của ánh nắng là do mạt bụi bị diệt mà sinh ra mùi hương.

Cố Dao Gia không kéo rèm để ánh nắng chiếu vào. Cô bê laptop đổi chỗ ngồi, ngồi khoanh chân trên ghế mở hộp thư vốn đã bị bỏ quên lâu ngày, xoá vài email rác mới tìm được tệp dự án do Cố Yến Đình gửi.

Tên tệp nghe cực kỳ “sến” — Bài tập luyện tay cho con gái yêu của ba.

Nhất thời cô cũng không đoán được dự án này là gì vì trong truyện Cố Dao Gia chưa từng mở tệp này ra.

Mới mở file được vài giây, đập ngay vào mắt cô là dòng chữ “Thiết kế game” — từ thời đại học đã khắc sâu trong trí nhớ cô.

Vậy là muốn cô làm game à?

Thật trùng hợp, lĩnh vực sở trường của cô là đây.

Cần gì Thời Quý Thanh hỗ trợ chứ, một mình cô dư sức lo được. Dù gì cô cũng là sinh viên xuất sắc của ngành Kỹ thuật truyền thông số Đại học T.

Sở thích từng bị lãng quên sau khi tốt nghiệp nay được sống lại. Cố Dao Gia chăm chú đọc từng chi tiết trong dự án không muốn bỏ sót chữ nào.

Tim cô đập mạnh mẽ trở lại, adrenaline dâng trào, từng tế bào đều sống động cho đến khi ánh nắng còn sót lại qua khe rèm cũng biến mất.

Cô rời bàn làm việc như xác khô, rã rời đổ vật lên giường như một cái bánh bị xe cán qua mấy lần.

Đây là tật từ thời đại học.

Mỗi lần vùi đầu vào game hay bài tập liên quan đến thiết kế cô đều quên ăn quên ngủ. Năm tư còn bị đau dạ dày, đến bữa nào cũng phải đặt chuông nhắc ăn.

Tuy hiệu quả không cao nhưng nhờ có bạn cùng phòng giỏi nấu ăn đã cứu dạ dày yếu ớt của cô.

Ở đây không có bạn cùng phòng nhưng còn có Đường Thiến cần mẫn, chưa đến năm giờ đã gọi điện đến.

“Tớ nghĩ cậu dậy muộn nên trưa không gọi. Tớ thấy bài viết PR của một nhà hàng trên mạng, không gian với món ăn đều ổn, đi cùng tớ nhé?”

Đường Thiến rất hoạt bát, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, không rủ đi ăn thì rủ đi shopping, đôi lúc còn kéo được cô đến bar. Nhưng trong lòng cô chỉ có một người, mấy anh chàng đẹp trai ở bar chẳng lọt nổi vào mắt, phí công Đường Thiến.

Cố Dao Gia vùi mặt trong chăn, nghe giọng cô bạn ríu rít trong điện thoại mà thấy mình như được hồi máu, chậm rãi ngồi dậy, bỗng nhớ ra—nhà hàng đó có cảnh diễn, cô nhất định phải đi.

“Được, để tớ dọn dẹp xíu. Gửi địa điểm cho tớ, tớ tự lái xe đến.”

“Nghe nói nhà cậu mới mua xe mới, tiện khoe luôn đi?”

Cố Dao Gia: “…” Hoá ra là nhắm vào xe mới.

“Cậu còn biết tin nhanh hơn tớ.” Cô đùa lại.

Không ngờ bà Ngụy thật sự nhớ lời cô nói hôm trước, một góc tim cô mềm nhũn hẳn ra.

“Không phải chính cậu đòi sao?” Đường Thiến thấy lạ. Dạo này Cố Dao Gia như hòa thượng tu hành, chẳng muốn mua gì thậm chí còn ít quan tâm đến Thời Quý Thanh.

Chắc có chuyện gì đó rồi? Nhưng nhìn cũng không giống.

Đường Thiến không hỏi thẳng, định đợi lúc ăn rồi gặng thêm.

Cố Dao Gia trả lời qua loa rồi cúp máy, lê thân mệt mỏi đến tủ quần áo chọn đồ. Thật ra cô rất muốn mặc chiếc áo thun rộng và quần short thoải mái.

Nhưng cuối cùng vẫn chọn một chiếc váy liền màu đen rộng rãi tiện cho việc ăn uống “thả ga”.

Cô xuống thang máy đến bãi đậu xe, chỗ đậu xe đối diện trống không, có lẽ Thời Quý Thanh đã rời nhà từ sớm. Sau khi có kinh nghiệm tối qua, hôm nay cô lái xe thành thạo hơn nhiều, chẳng bao lâu đã đến nhà hàng.

Nhà hàng trang trí đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, trần nhà treo đèn pha lê xanh nhạt, tiếng đàn piano du dương vang từ cửa vào. Nhân viên dẫn cô đến bàn đã đặt trước, Đường Thiến ngồi đó vừa thấy cô đã vẫy tay chào.

Vừa ngồi xuống Đường Thiến đã hí hửng kéo cô lại gần ghé tai thì thầm: “Cậu phải cảm ơn tớ đấy.”

Nói rồi cô ấy hất cằm về một phía, Cố Dao Gia nhìn theo.

Người đàn ông mặc sơ mi thiết kế riêng, cổ áo gọn gàng, vai rộng thẳng, hai tay đặt lên bàn. Sơ mi hơi nhăn lộ ra cơ bắp. Một vài chỗ hơi phồng lên — vừa nhìn đã biết là chỗ tối qua được băng bó.

Cô không khỏi thầm nhủ: bị thương nặng vậy còn ra ngoài “chờ người”, đúng là cảm tình sâu nặng thật.

Cố Dao Gia chỉ liếc một cái rồi rời mắt, thấy Đường Thiến mặt mày hớn hở thì không để tâm lắm: “Biết đâu người ta đang chờ ai đó.”

“Vậy thì càng không được nhút nhát! Ai biết người ta chờ ai, hiện tại chưa đến thì tức là cơ hội của cậu.” Đường Thiến lập tức hóa thân thành chuyên gia tình cảm dạy dỗ, “Dù sao anh ấy cũng thích Tô Khanh Khanh mà người đó có gì hơn cậu? Không đẹp bằng cũng không giàu bằng lại còn có người yêu rồi. Thời Quý Thanh không còn cơ hội đâu.”

“Ừm ừm… cậu nói đúng.” Cố Dao Gia lơ đãng đáp lời, mắt thì sáng rỡ khi nhìn thực đơn.

Bên tai là giọng Đường Thiến thao thao bất tuyệt xen lẫn tiếng piano dịu dàng. Cố Dao Gia như bị bọc trong một lớp vỏ thuỷ tinh trong suốt ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cô chỉ cúi đầu chọn món mình thích, mỉm cười với phục vụ bên cạnh kết thúc phần gọi món của mình.

Sau đó ngẩng đầu: “Cậu chọn xong chưa?”

Đường Thiến im lặng uống ngụm nước thất vọng hỏi: “Cậu có nghe tớ nói gì không vậy?”

Cố Dao Gia áy náy nhìn cô ấy mím môi hỏi nhỏ: “Nói gì cơ?”

“......”

Được rồi, là cô ấy đã vượt giới hạn.

Sau đó Đường Thiến cũng gọi hai món, người phục vụ xác nhận lại với hai người xong liền quay người rời đi. Đúng lúc này có người từ phía cửa đi tới.

Hai người vai kề vai. Người con trai vẻ mặt căng thẳng, lúc bước vào còn hít sâu một hơi. Cô gái đứng bên cạnh trông nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt cong cong, đầu hai người gần như chạm nhau như đang thầm thì bàn bạc điều gì đó.

Cố Dao Gia nhìn thêm mấy lần, không hổ là nam nữ chính trong tiểu thuyết, nhan sắc quả thực không phải dạng vừa, đứng cạnh nhau lại còn rất xứng đôi.

Đường Thiến nhận ra ánh mắt của cô, cũng nhìn theo, không nhịn được kêu lên:

“Thời Quý Thanh đúng thật là vì Tô Khanh Khanh mà đến đấy!”

….

Ngoài cửa sổ kính lớn là bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn, thành phố đã chìm hẳn vào bóng tối. Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ giữ tư thế ngay ngắn, tay cầm dao nĩa chậm rãi cắt miếng bít tết vẫn còn lấm tấm máu. Anh không cần quay đầu, chỉ cần hơi ngẩng mắt là có thể nhìn thấy đám người phía trước đang tranh cãi ngày một gay gắt.

Trình Xuyên Bách cực kỳ xúc động, suýt chút nữa thì bật dậy khỏi ghế.

Người đàn ông đối diện với Tô Khanh Khanh và Trình Xuyên Bách mặc âu phục chỉnh tề cũng không kìm được sự phẫn nộ, ngực phập phồng, cuối cùng buông khuy áo vest ra để thở dốc, suýt nữa thì rời khỏi bàn, may mà bị Tô Khanh Khanh giơ tay ngăn lại.

Có vẻ như Trình Xuyên Bách đã thất bại trong thương lượng, Tô Khanh Khanh phải dốc toàn lực để giữ hòa khí, vừa trấn an Trình Xuyên Bách vừa cố gắng đàm phán với bên đầu tư.

Nhưng Cố Dao Gia biết hôm nay đến nhà hàng là một người họ hàng bên nhà họ Tô — chi thứ của nhà họ Tô, là người mà Tô Khanh Khanh phải tốn không ít công sức cầu xin từ người nắm quyền trong gia tộc mới mời được.

Ông chú họ Tô Báo chỉ định tiện thể đến xem cháu gái mình đang quen ai, còn chuyện đầu tư thì là chuyện người nhà, dễ bàn. Kết quả là tên bạn trai này không biết điều, cứ ép tỷ suất lợi nhuận đầu tư xuống mãi, ép đến dưới 25% còn chưa hài lòng!

Cô cháu gái thì lại cứ bênh vực người ngoài, thử hỏi sao ông không giận cho được?

Thấy tình hình sắp toang, giữa hai lựa chọn Tô Khanh Khanh cuối cùng vẫn chọn tập trung khuyên nhủ Trình Xuyên Bách.

“Anh đồng ý đi, giờ mình cũng đâu có nhà đầu tư nào tốt hơn.”

Cô ấy nói với vẻ khó xử, tay siết chặt lấy tay áo của Trình Xuyên Bách như sợ anh ta sẽ nổi nóng bỏ đi.

Quả nhiên điều cô ấy lo lắng không sai.

Trình Xuyên Bách tự trọng cao, tính khí lớn, thấy cả bạn gái cũng đứng về phía người ta, cơn giận bùng lên thêm một tầng lập tức nổi đóa:

“Em là bạn gái anh hay bạn gái hắn? Anh cố gắng tìm nhà đầu tư vì tương lai của chúng ta, còn em thì sao, lại đứng về phía người ta để khuyên anh?”

Trình Xuyên Bách đột nhiên cảm thấy dường như chưa từng hiểu rõ Tô Khanh Khanh, cảm giác thất vọng tột độ.

“Thôi.” Anh ta đứng dậy bỏ đi trong cơn giận.

Tô Khanh Khanh bị đặt lên cao, bên dưới như có lò lửa thiêu đốt, điều hòa trong nhà hàng chẳng giúp gì được, cả người nóng bừng.

“Đây là bạn trai cháu chọn đấy hả?” Tô Báo hừ lạnh một tiếng, rõ ràng còn chưa hết giận, “Vì hắn mà cháu dây dưa với ba cháu bấy lâu nay?”

Tô Khanh Khanh trơ mắt nhìn Trình Xuyên Bách rời đi, không dám đuổi theo. Nếu cô ấy bỏ mặc chú mình mà chạy theo đàn ông, chuyện này mà đến tai nhà họ Tô thì sau này chỉ càng khó sống hơn.

Hiện tại là giai đoạn then chốt trong sự nghiệp của Trình Xuyên Bách, không thể vì chuyện nhỏ mà đánh mất đại cục.

Cô ấy vội lấy điện thoại nhắn tin cho anh ta, nói sẽ tiếp tục đàm phán với bên đầu tư, cụ thể về nhà rồi hẵng nói.

Trình Xuyên Bách đang tức giận tất nhiên không trả lời.

“Chú, anh ấy chỉ vì quá đặt tâm huyết vào dự án này nên mới ăn nói không suy nghĩ, chúng ta vẫn có thể bàn bạc thêm đúng không ạ?”

Tô Báo giơ tay: “25%, không nhượng bộ thêm. Hai đứa bàn bạc xong rồi hãy đến tìm chú. Đừng lãng phí thời gian. Nếu đồng ý thì gửi thẳng hợp đồng, khỏi hẹn gặp lại.”

Nói xong phủi áo bỏ đi.

Tô Khanh Khanh sững người nhìn bàn ăn trống rỗng, sống mũi cay xè, nước mắt như sắp trào ra.

Đúng lúc đó Thời Quý Thanh bình tĩnh lau miệng bằng khăn, đứng dậy định bước về phía Tô Khanh Khanh chuẩn bị tạo nên một “cuộc gặp gỡ tình cờ”.

Cùng lúc ấy Cố Dao Gia cũng chuẩn bị xuất hiện đầy kịch tính.

Chỉ là — cô mải mê xem kịch quá đến mức không chú ý mép khăn trải bàn thả dài chạm đất thế là vấp chân trái vào chân phải, vướng khăn mà ngã lăn xuống đất.

Ngay lập tức bát đĩa đổ nghiêng về phía cô, đồ kim loại chạm sàn phát ra âm thanh “loảng xoảng” sắc nhọn phá vỡ tiếng dương cầm nhẹ nhàng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Bao gồm cả Thời Quý Thanh và Tô Khanh Khanh.

Nước súp còn sót lại đổ ào xuống váy đen của Cố Dao Gia cùng phần bắp chân lộ ra.

May mà không phỏng.

Chỉ là… quá mất mặt.

Cố Dao Gia vừa trải qua một cái chết xã hội kinh điển nhất đời mình — gọi tắt là “xã tử”.

Không chút thể diện, cơ thể cô phản ứng nhanh hơn não bộ vùng ra khỏi mớ khăn trải bàn lao thẳng về phía Thời Quý Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play