Đèn bãi đỗ khá mờ, lúc đầu Cố Dao Gia còn chưa chắc lắm, đến khi đến gần mới xác nhận đúng là Thời Quý Thanh.

Hóa ra Thời Quý Thanh sống cùng khu với cô?

Nội dung tiểu thuyết đột nhiên tràn về như thủy triều bắt ép cô nhớ lại. Hoàng Phủ là nơi Thời Quý Thanh sống lâu nay, còn Cố Dao Gia là năm ngoái mới dọn đến, hai người ở đối diện nhau.

Nói cách khác nguyên chủ bám riết cực kỳ dai dẳng.

Cố Dao Gia nào ngờ lại gặp tình huống thế này nhưng giờ cô đã xuống xe, ánh mắt lại vô tình chạm nhau qua cửa kính, đành mặt dày gõ gõ cửa sổ ghế lái, đợi cửa kính hạ xuống rồi mới dè dặt nói: “Em... lùi xe không được, anh giúp em được không?”

“Lại giở trò gì nữa đây.” Thời Quý Thanh dưới mắt quầng đen nặng nề, nhắm mắt một lát rồi mở cửa xuống xe đưa tay ra, “Chìa khóa.”

“Trên xe, treo sẵn rồi.” Cố Dao Gia nói.

Thời Quý Thanh lái xe rất giỏi, chỉ một lần đã lùi xe vào chỗ ngay.

Lái xong anh quay lại xe mình đỗ ngay đối diện với chỗ của Cố Dao Gia.

Cô cứng họng.

Không chỉ nhà ở phải đối diện, đến cả chỗ đỗ xe cũng phải đối mặt luôn?

Đúng là đầu óc yêu đương mù quáng.

Rõ ràng mới đầu hè, bãi xe thì nóng ngột ngạt nhưng vào thang máy rồi xung quanh lại lạnh như băng.

Trên mặt tường inox màu bạc phản chiếu gương mặt tái nhợt của Thời Quý Thanh, môi anh khô nẻ thiếu sắc hồng ướt át vốn có, trông khô khốc và sần sùi.

Từ lúc ăn xong đến giờ mới chỉ vài tiếng sao lại thành ra thế này?

“Anh... không sao chứ?” Cố Dao Gia dò hỏi.

So sánh với nội dung trong tiểu thuyết, Cố Dao Gia đại khái đoán được Thời Quý Thanh đã trải qua chuyện gì.

Gia đình Thời Quý Thanh là kiểu áp bức nặng nề, cha anh có xu hướng bạo lực nghiêm trọng lại giấu rất khéo trước mặt người ngoài, không ai biết cả.

Cố Dao Gia cũng chỉ biết đến điều đó khi tiểu thuyết vào nửa sau.

Thế nên khi thang máy lên tới tầng, cô mặc kệ anh có muốn nói chuyện hay không, cứ thế theo sau anh chen thẳng vào nhà Thời Quý Thanh.

“Nói trước, em vào đây không phải để dây dưa gì đâu, chỉ là...” Cố Dao Gia hỏi thẳng, “Tủ thuốc ở đâu?”

“Làm gì?” Thời Quý Thanh không còn sức mà cãi với cô, nhắm mắt hít sâu một hơi, “Ra ngoài.”

Trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh, từ cửa đi tới sofa như dồn hết sức lực, đứng bên mép sofa nhìn lại cô mà còn phải vịn tay lên thành ghế để giữ vững, ba chữ cuối cùng gần như nghiến ra từ kẽ răng, Cố Dao Gia nhìn là biết anh đang cố chịu đựng.

Chính cái tên chết tiệt Thời Trác Thành khiến Thời Quý Thanh lớn lên trong môi trường như thế, khổ sở lắm mới thích được một người mà người ta thì hoàn toàn không thích anh, chỉ lợi dụng.

Còn có thêm một nguyên chủ quấn quít không buông.

Trong hoàn cảnh như thế mà lớn lên tâm lý làm sao bình thường cho được? Bảo sao về sau lại đen tối đến mức xuống tay với Trình Xuyên Bách và Cố Dao Gia.

Lúc này Cố Dao Gia thở dài, “Hoặc là em gọi 120 hoặc là em bôi thuốc cho anh.”

Cô mở điện thoại nhập ba số đưa màn hình về phía anh, giọng nghiêm túc: “Chọn đi.”

So với để xe cấp cứu ầm ĩ chạy vào Hoàng Phủ rồi vác anh ra ngoài thà nghe theo cô còn hơn.

Thời Quý Thanh đi tới tủ bên TV, ngăn thứ ba từ trên xuống đếm từ trái sang ngăn thứ hai, mở ra lấy một hộp trắng.

Anh đặt lên bàn đá đen trước sofa, tự mình cởi áo khoác xắn tay áo phải lên.

Áo sơ mi đen cuộn lên không được bao nhiêu vì cánh tay cơ bắp, chỉ lộ ra phần cẳng tay, trên đó có một vết bầm tím rõ rệt, nằm ngang mặt trong cẳng tay trông rất khủng khiếp.

Mà đây chỉ là một trong số nhiều vết.

Cố Dao Gia biết vết thương trên người anh còn dữ dội hơn những gì mắt thường thấy.

“Chỉ một vết thương mà đã đứng không vững rồi à? Anh yếu vậy sao.” Cô mở hộp thuốc, tự mình lấy những thứ cần dùng.

Cô đang lấy thuốc thì người bên kia bị từ “yếu” chọc giận, lập tức bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Cố Dao Gia ngẩng đầu đúng lúc, ánh mắt dừng lại chốc lát, môi khẽ hé vì kinh ngạc.

Không phải vì thân hình đẹp của anh mà là vì những vết sẹo chằng chịt kia.

Cô sững người không thốt nên lời.

Tác giả thật là nhẫn tâm, sắp đặt cho nhân vật thảm tới mức này.

Cô không phản ứng nhiều với những vết sẹo đó, nhìn qua phần đã băng bó rồi vòng ra sau lưng anh.

Lưng anh không có băng gạc che, nhìn không nổi. Vết bầm chồng lên nhau, vai sau còn có chỗ rách da lộ thịt, máu khô lại dính bết quanh vết thương trông ghê rợn.

“Quay lưng lại.” Cố Dao Gia ngồi sát bên, sofa lún xuống.

Cô cố giữ khoảng cách, tay cầm bông thấm dung dịch sát trùng, khử trùng từng chút một, động tác nhẹ nhàng còn thỉnh thoảng thổi thổi vào vết thương cho đỡ rát.

Cô cầm một lọ thuốc bột trắng nghiêng đổ lên vết thương.

Tay Thời Quý Thanh đặt trên ghế dần nắm chặt, da ghế bị bóp đến nhăn dúm, sau mới thả lỏng nhưng vẫn còn hằn dấu.

Vết thương không đau nhưng mấy hơi thổi của cô khiến da anh ngứa râm ran.

“Đừng thổi nữa.” Thời Quý Thanh lạnh giọng.

“Giúp anh bôi thuốc mà còn hung dữ như vậy.” Cố Dao Gia bĩu môi, suýt thì muốn đâm mạnh cho anh biết tay nhưng cô vẫn còn lương tâm, không như ai kia.

Vai sau cần quấn băng, Cố Dao Gia kéo mãi không thuận đành đứng dậy cúi đầu đối mặt Thời Quý Thanh.

“Giơ tay lên.” Cô ra lệnh không cảm xúc.

Thời Quý Thanh nhíu mày, ho khan một tiếng rồi ngoan ngoãn giơ tay.

Cố Dao Gia đứng rất gần anh, không ai nói gì nên tiếng thở càng rõ ràng. Khi băng được quấn quanh người anh từng vòng, mặt cô cũng lúc xa lúc gần, mùi hương thoang thoảng lặp đi lặp lại cuối cùng quanh quẩn nơi chóp mũi anh mãi không tan.

“Xong rồi.” Cố Dao Gia cột trước ngực anh một cái nơ bướm gọn gàng, hài lòng vỗ tay, “Mấy hôm nay đừng để dính nước kẻo nhiễm trùng. Nếu khó chịu thì dùng khăn ấm lau người thôi. Ăn uống cũng nên kiêng khem, đừng ăn cay hay kích thích.”

Nói xong cô lại nhớ đến thiết lập nhân vật của Thời Quý Thanh: “Mà anh cũng đâu thích ăn cay.”

Thời Quý Thanh cúi đầu nhìn cái nơ trước ngực, có vẻ sắp nổi đóa.

Cố Dao Gia nhanh miệng chặn lại: “Ê, đừng chê cái nơ này nha, cột kiểu này mới dễ tháo băng đấy.”

Cô như đang chăm sóc trẻ nhỏ, sau khi dặn dò xong còn thân thiện nói thêm:

“Khi nào cần thay băng thì cứ gọi em, em ở ngay đối diện. Tiện thể em có mấy cái không hiểu trong dự án em cũng sẽ qua hỏi anh luôn.”

Đôi bên cùng có lợi không phải tốt sao?

Đối xử với Thời Quý Thanh tốt thế này chắc anh sẽ không muốn hại cô nữa đâu nhỉ?

Cố Dao Gia nghĩ vậy.

Hoàn toàn không để ý ánh mắt Thời Quý Thanh đang dừng trên người cô.

“Cô không phải Cố Dao Gia.” Thời Quý Thanh đột nhiên lên tiếng.

Cố Dao Gia lạnh toát sống lưng.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười gượng: “Em không phải Cố Dao Gia thì là ai? Là anh chắc? Đầu óc anh hỏng rồi à.”

Dù sao cô cũng đâu có nói dối.

Tên cô thật sự là Cố Dao Gia.

“Thế sao cô lại đổi tính?”

Lại nữa, lại câu này.

Đường Thiến hỏi rồi, giờ Thời Quý Thanh lại hỏi.

Cố Dao Gia chớp mắt, khẽ cắn môi dưới nói:
“Em chỉ là… tạm thời không muốn thích anh nữa thôi. Chẳng lẽ ngày nào cũng phải bám theo sau anh mới được gọi là Cố Dao Gia thật sao? Con người chẳng lẽ lại không thể đổi ý à?”

Câu nói này thốt ra rất trôi chảy lại hoàn toàn hợp tình hợp lý.

“Đã băng bó xong rồi thì em đi đây.” Cố Dao Gia đứng bật dậy bước nhanh ra ngoài.

Chỉ có Thời Quý Thanh đứng phía sau mới nhìn thấy rõ — cô căng thẳng đến mức bước đi loạng choạng, tay chân luống cuống.

Hai ngày nay Cố Dao Gia quả thật có điều gì đó rất khác thường.

Hôm qua còn cưỡng hôn anh, hôm nay đã bảo không muốn thích anh nữa.

Cộng thêm sự việc kỳ lạ là thời gian dường như đã đảo ngược.

Camera giám sát không hề bị chỉnh sửa, từ lúc buổi tiệc bắt đầu đến khi kết thúc không hề có cảnh cô hôn anh, cả đoạn dài những lời cảnh tỉnh dành cho Tô Khanh Khanh cũng biến mất.

Ban đầu anh còn tưởng Cố Dao Gia đứng sau vụ hãm hại Tô Khanh Khanh nhưng lời cô nói lại chẳng giống người đang che giấu, thậm chí còn thẳng thắn đề nghị điều tra camera. Chẳng ai lại tự vạch áo cho người xem lưng như vậy.

Ngay cả nụ hôn kia cũng biến mất không dấu vết.

Anh đã thử hỏi những người có mặt hôm đó nhưng chẳng ai nhớ đoạn cô nói lời dài dằng dặc đó cả.

Thời Quý Thanh cụp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nơ trước ngực, trong đầu trống rỗng vì không thể lý giải bằng khoa học được nữa. Thái dương âm ỉ đau, các vết thương khắp người cũng bắt đầu đồng loạt nhức nhối.

Anh khẽ ho một tiếng, lục phủ ngũ tạng như thể bị chấn động mạnh.

Căn hộ im ắng đến lạnh lẽo, vật dụng chẳng có bao nhiêu chỉ toàn đồ sinh hoạt thường ngày. Tủ lạnh chất đầy nước uống cùng một nhãn hiệu ngoài ra chẳng còn gì để ăn. Hộp thuốc là vật dụng bắt buộc phải có vì chuyện bị đánh gần như là thường lệ.

Thời Quý Thanh bước vào phòng tắm định tắm nước nóng nhưng nhớ lại lời Cố Dao Gia nói trước khi rời đi, anh nhìn vào cơ thể bầm dập trong gương, cuối cùng bỏ cuộc. Chỉ dùng khăn lau sơ người rồi lên giường nằm.

Trước sau trái phải đều có vết thương, nằm cách nào cũng không thấy thoải mái.

Bộ drap giường đen càng khiến làn da anh trông trắng bệch hơn, ngoài màu trắng ra thì chỉ còn những vết đỏ và thâm tím.

Bên ngoài trời đêm đen kịt, một ý nghĩ điên rồ bất chợt lướt qua đầu Thời Quý Thanh.

….

Căn hộ này là lần đầu Cố Dao Gia bước vào. Sau khi làm quen sơ với bố cục tổng thể và các ngăn tủ, cô bắt đầu tự do sử dụng.

Xuyên sách đã cho cô một bước nhảy vọt về giai cấp — từ một người làm công vất vả trở thành tiểu thư nhà họ Cố!

Tủ quần áo chật kín, riêng đồ ngủ đã có đến mười bộ.

Cô tiện tay chọn một bộ, tắm xong rồi lên giường cầm điện thoại xem lại các mối quan hệ xã giao.

Xung quanh nữ phụ Cố Dao Gia ngoài cô bạn đơn giản Đường Thiến ra thì chỉ có một người cô thích — Thời Quý Thanh.

WeChat của Thời Quý Thanh được ghim trên đầu, tên được đặt là 【Trái tim】, lịch sử trò chuyện toàn là bong bóng xanh của cô, đến cuối cùng thì xuất hiện một dấu chấm than đỏ.

“Á! Sao người này lại xoá WeChat của mình rồi.” Cố Dao Gia dứt khoát gửi lại lời mời kết bạn. Không vì gì khác chỉ để thuận lợi hoàn thành dự án.

Cô không phải loại người đi bám dính người khác.

Nhiệm vụ chính là bảo vệ tình yêu của nam nữ chính, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ là "Thần bảo vệ tình yêu"!

Trước mắt phải ngủ một giấc thật ngon đã.

Nửa đêm, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên hiện thông báo “Đã chấp nhận lời mời kết bạn”, ngay sau đó là một tin nhắn: dấu hỏi chấm.

【Trái tim】:?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play