Đáy ly rượu lướt qua mặt bàn kính, âm thanh nhỏ nhưng sắc nhọn như một lưỡi dao đâm thẳng vào màng nhĩ khiến người ta khó chịu. Người đàn ông đối diện nhìn người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đang bước về phía mình —
Cô đưa tay nắm lấy cà vạt của anh.
Hành động thô bạo nhưng lại đầy thành thạo, tay cô siết lấy cà vạt rồi bất ngờ kéo xuống, tay còn lại chuẩn xác áp vào sau gáy anh.
Anh buộc phải cúi đầu xuống, tiếp đó là hai đôi môi xa lạ dính chặt vào nhau.
Người phụ nữ này — lại dám hôn anh!
Ngay trước mặt bao nhiêu người.
Đúng vậy, Cố Dao Gia đã hôn người đàn ông này, người vốn chỉ là nam phụ trong tiểu thuyết “Sau khi bị vả mặt, thiên kim thật không giả vờ nữa”.
Đây là lần thứ ba cô hôn anh.
Cố Dao Gia vốn không thuộc về thế giới này, nơi đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà cô đọc trước khi đột tử.
Sau một đêm làm việc tăng ca, Cố Dao Gia trở về nhà tiếc không nỡ đi ngủ ngay nên định tranh thủ đọc nốt cuốn truyện đang đọc dở, nào ngờ sau nhiều ngày thức khuya liên tiếp cơ thể cô không chịu nổi và đột ngột qua đời — sau đó cô xuyên vào chính cuốn truyện đó.
Cô từng đọc cuốn truyện này với sự bực bội, mỗi tối trước khi ngủ lật vài chương, vừa đọc vừa chửi, muốn bỏ mà lại bị những tình tiết móc nối hấp dẫn giữ chân.
Cứ như thế nội dung truyện cô cũng nhớ được kha khá.
Lúc xuyên tới cô tình cờ gặp cảnh nữ chính Tô Khanh Khanh bị bắt nạt, vì còn mang theo sự tức giận khi đọc truyện cô buột miệng mắng một trận:
“Đã là thiên kim tiểu thư rồi còn cứ thích giả nghèo?! Bị đánh bị chửi cũng không phản kháng cứ để người ta chà đạp rồi chờ vệ sĩ xuất hiện hét 'bảo vệ tiểu thư' sao? Miệng để làm gì hả?!”
Mắng thì rất đã miệng nhưng kết quả là — cốt truyện bị lệch hẳn, nam nữ chính không đến được với nhau, thế giới trong truyện bắt đầu sụp đổ, cô cũng sắp tiêu đời theo!
Nghĩ đến cảnh sống độc thân bao năm giờ lại sắp chết lần nữa, cô nghĩ chi bằng buông thả một lần, vừa thấy trai đẹp liền kéo anh lại mà hôn.
Kết quả không ngờ: cô khởi động lại — quay về thời điểm vừa xuyên sách.
Lần này cô học khôn rồi — bắt đầu diễn!
Nhờ kinh nghiệm từ lần đầu, cô đã nắm rõ thân phận của mình.
Ở đây cô vẫn tên là Cố Dao Gia — nữ phụ độc ác của tiểu thuyết.
Thật tréo ngoe! Lúc đọc truyện cô còn từng tức tối vì nữ phụ trùng tên với mình, bị bạn thân trêu rằng: “Sắp xuyên sách rồi đấy, nhớ kỹ tình tiết nha!”
Ai ngờ lời nói lại thành thật.
Lần thứ hai nhập vai, Cố Dao Gia bắt đầu kiểm soát cái miệng mình cố gắng không “OOC” (hành xử sai lệch) coi như mình nhập vai đúng chất nữ phụ.
Dù rằng có vài lời nói ra từ miệng cô nghe chẳng ác độc chút nào.
Nhưng thói quen đâu dễ sửa, gặp nữ chính yếu đuối là cô lại tức, ghét cái kiểu “đồng cam cộng khổ cùng gã tra nam” của nữ chính.
Một thiên kim chính hiệu mà không biết dùng thân phận mình cứ phải cùng đàn ông chịu khổ, đến khi chịu xong mới thong thả tuyên bố: “À, tôi là thiên kim nhà giàu.”
Ai mà chịu nổi cái kiểu hành xử đó?
Sau lần lỡ lời cô bất chợt nhớ lại, lần trước cô quay lại thời điểm bắt đầu là vì đã hôn người đàn ông kia.
Có khi nào... người đàn ông đó cũng là một nhân vật quan trọng trong truyện?
Lần trước cô chưa kịp nhận mặt nên không rõ thân phận anh.
Lần này cô cố công tìm lại anh, thí nghiệm thêm lần nữa — quả nhiên lại khởi động lại.
Sau đó cô mới xác nhận thân phận của người đàn ông kia:
Nam phụ trong truyện — Thời Quý Thanh.
Trong truyện “ngôn tình máu chó” này, nam phụ cũng là một nhân vật mang hơi hướng “điên loạn”. Yêu nữ chính đến mức có thể hợp tác với tình địch chỉ để hoàn thành tâm nguyện của nữ chính.
Còn nữ phụ độc ác Cố Dao Gia — không ngoài dự đoán — bị nam phụ này giết chết bằng một “tai nạn xe” hoàn hảo.
Nữ phụ trong truyện chết vì bị xe đâm, tuy nhiên tình tiết đó diễn ra ở nửa sau truyện nên nếu đi đúng kịch bản, cô vẫn còn sống được một thời gian dài.
Về chuyện này Cố Dao Gia không nhịn được mà chửi một câu: “Thần kinh.”
Bữa tiệc tối nay là do Thời Quý Thanh tổ chức để giúp nam chính Trình Xuyên Bách tìm nhà đầu tư — lại còn giấu nữ chính Tô Khanh Khanh, định làm người tốt không để lại tên.
Tất nhiên tại buổi tiệc sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Tô Khanh Khanh lại bị vu oan, lần này là trộm đồ.
Cố Dao Gia — vốn là vai nữ phụ hay châm chọc đôi câu — nhưng vẫn không nhịn được mà nói thẳng:
“Bị vu oan thì kiểm tra camera chứ đứng trơ ở đó làm gì? Còn bày ra vẻ đau khổ muốn khóc mà không khóc, chỉ biết lặp đi lặp lại ‘không phải tôi, không phải tôi’, không ai tin đâu!”
Cô vừa bắt chước vừa giơ tay mô tả, bĩu môi nhại lời, biểu cảm linh hoạt, thoắt cái lại có chút đáng yêu.
Đáng yêu thì đáng yêu nhưng vẫn là… lỡ lời.
May mà Thời Quý Thanh đang đứng gần đó.
Buổi tiệc này do chính anh tổ chức, Cố Dao Gia tiện tay lấy ly rượu từ khay của bồi bàn, giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người cô đi một vòng rồi đập vỡ ly rượu thẳng tiến bước về phía anh.
Rượu của Thời Quý Thanh có vị đắng hơn, nơi khóe môi còn vương chút sót lại khiến người ta không nhịn được muốn dùng đầu lưỡi liếm đi.
Nụ hôn lần thứ ba kéo dài hơn hai lần trước. Dù gì sau khi khởi động lại không ai nhớ được chuyện vừa xảy ra, người đàn ông này rõ ràng còn đẹp trai hơn cả nam chính lại có kết cục tình yêu và sự nghiệp đều thất bại — ai mà hiểu nổi?
Ngay khoảnh khắc cô cảm thấy sắp “chuyển cảnh”, đôi môi hé mở vì kinh ngạc của Thời Quý Thanh bị Cố Dao Gia ngang nhiên xâm nhập...
“Dao Dao! Bông tai của tớ mất rồi, không biết rơi ở đâu nữa!” — Một giọng nữ the thé vang lên đúng lúc.
Cố Dao Gia mở mắt, cánh tay cô bị ai đó nắm lấy lay lay. Khuôn mặt người kia nhăn tít lại, nhìn gần còn thấy rõ cả lớp phấn bị mốc.
Cô lập tức nhập vai: “Hả? Cậu có cho người đi tìm chưa?” Vừa nói mắt cô vừa chớp chớp như ra hiệu điều gì.
Đường Thiến lập tức hiểu ý.
Đây chính là kế hoạch hai người đã bàn trước khi bữa tiệc bắt đầu — một màn gài bẫy.
Tiệc do Thời Quý Thanh tổ chức, khách mời đều là người giàu có quyền lực ai lại để tâm tới một chiếc bông tai bị mất?
Kế hoạch của họ tuy sơ hở đầy rẫy, chỉ cần suy nghĩ chút là tìm ra sơ hở nhưng tiểu thuyết mà, nếu không viết như thế thì lấy đâu ra cao trào?
Quả nhiên Đường Thiến lập tức lao về phía Tô Khanh Khanh mở túi xách tay cô ấy ra, moi ra được một chiếc bông tai.
“Tìm được rồi! Đây chính là chiếc bông tai của tôi sao lại ở trong túi của cô?” Đường Thiến nâng cao giọng thu hút sự chú ý, “Tôi mất bông tai, cô nhặt được rồi định chiếm làm của riêng sao?!”