Không khí chậm lại, ánh mắt Thời Quý Thanh tập trung vào một điểm, không ngạc nhiên khi thấy Cố Dao Gia mà như đã lường trước được mục đích của cô lần này vẫn như lần trước.

Chân anh như đổ bê tông không nhúc nhích được.

Hoặc cũng có thể… anh đang chờ đợi. Chờ xem sau khi chuyện đó xảy ra liệu có tái hiện giống lần trước không.

Cố Dao Gia bước đi vững vàng, váy đen lấm lem dầu mỡ nhưng vẫn tung bay.

Cô nâng mặt anh lên như thể đã làm động tác ấy vô số lần, thuần thục mà dán sát lại.

Lực không nhẹ, hai cặp môi bị ép tới méo mó nhưng khác lần trước là Cố Dao Gia lần này nhắm mắt lại, không biết do xúc động hay cảm xúc gì khác, lông mi run lên như cánh bướm sắp vỗ bay.

Thời Quý Thanh cúi mắt nhìn cô, thời gian như ngừng trôi.

Điều ngạc nhiên là — bị cưỡng hôn như vậy anh lại không thấy khó chịu.

Cả hai không tiếp tục hôn nhau, Thời Quý Thanh đang đợi — chẳng bao lâu, một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, anh vô thức nhắm mắt lại.

Mở ra lần nữa — Cố Dao Gia đã biến mất.

Anh trở lại bàn ăn ban đầu, tay vẫn cầm dao nĩa, trước mặt là miếng bít tết cuối cùng.

Điểm “tai nạn” xảy ra ngay sau khi anh ăn hết miếng cuối, lau miệng đứng dậy — cách thời điểm ấy khoảng năm phút.

Lần này thời gian đảo ngược ngắn hơn lần trước.

Thời Quý Thanh chấp nhận việc nụ hôn với Cố Dao Gia có thể gây đảo ngược thời gian thậm chí còn bắt đầu suy đoán độ dài thời gian đảo ngược chịu ảnh hưởng bởi điều gì — là do tâm trạng của Cố Dao Gia hay là thời gian sẽ ngắn dần hoặc hoàn toàn không có quy luật.

Anh nhai miếng cuối cùng, từ từ chuyển ánh mắt sang bên — quả nhiên thấy Cố Dao Gia trông như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ăn mặc chỉnh tề ngồi đó vẫn đang quan sát Tô Khanh Khanh.

Từ góc anh nhìn, khăn trải bàn gây ra vụ ngã vẫn rủ xuống che kín chân bàn.

Cố Dao Gia rút kinh nghiệm, len lén vén góc khăn trải bàn lên một chút đồng thời dịch người sang bên để một chân thò ra ngoài, cẩn thận hơn hẳn.

Dù thời gian có thể đảo ngược nhưng ký ức còn đó thì cảm giác đau lúc té vẫn còn đấy.

Thời Quý Thanh nhẹ lau khóe miệng, nhìn thấy một giọt lệ rơi từ khóe mắt Tô Khanh Khanh, vẫn không đứng dậy.

Bên này Cố Dao Gia như một mũi tên đã lắp sẵn vào dây chỉ chờ hiệu lệnh để bắn ra.

Đường Thiến thấy dáng vẻ cô chuẩn bị như vận động viên thi chạy cự ly 100m liền đùa:

“Cái tư thế này là định chặn người ta lại à?”

Cố Dao Gia giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, nhíu mày:

“Suỵt, đừng nói gì, đừng làm phiền tớ.”

“Nhưng mà cậu nhìn sai hướng rồi thì phải? Thời Quý Thanh ở bên kia mà—”
Đường Thiến chưa dứt lời đã chửi thề, tay bịt miệng, mắt đảo liên tục:

“Anh ta… anh ta đang đi về phía cậu kìa!”

“Ai cơ?”

“Thời Quý Thanh!”

“Thời Quý Thanh?”

Dây cung thu lại, Cố Dao Gia ngơ ngác quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thời Quý Thanh.

“…”

Cố Dao Gia cảm thấy ngượng vô cùng, ánh mắt đó y như anh nhớ rõ chuyện xảy ra 5 phút trước vậy.

Chính là cảnh cô ngã sõng soài vì vướng khăn bàn.

Chỉ nghĩ đến đó thôi da đầu Cố Dao Gia đã tê rần.

Mất mặt chết đi được.
Nhất là lại để Thời Quý Thanh thấy.

Cố Dao Gia nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt chào hỏi:

“Hi! Anh cũng ở đây à?”

Đường Thiến: “…”

Còn diễn tệ hơn được nữa không?

Thời Quý Thanh nghĩ giống hệt Đường Thiến, thầm nhủ: Hóa ra diễn xuất của Cố Dao Gia lại tệ đến vậy?

Ba người đột nhiên đứng tụ lại trông rất bắt mắt, Tô Khanh Khanh ngừng khóc, thấy là người quen liền bước đến chào:

“Ba người đang ăn cùng nhau à?”

Thời Quý Thanh vô thức đáp: “Vừa mới gặp thôi.”

Câu này không sai — tuy Cố Dao Gia để ý bọn họ từ lâu nhưng Thời Quý Thanh thì đúng là vừa mới phát hiện ra.

Cố Dao Gia liền chuyển sang nét mặt “nữ phụ độc miệng” tiếp lời Tô Khanh Khanh với giọng mỉa mai:

“Trình Xuyên Bách bỏ cô rồi nên chạy sang tìm Thời Quý Thanh? Người thì không thể cái gì cũng muốn được đâu.”

Chuyển giọng, cô lại cười rạng rỡ:

“Hay là đừng qua lại với Trình Xuyên Bách nữa, thử xem Thời Quý Thanh đi?”

“Đúng đó— Hả!?” Đường Thiến đang gật đầu thì bỗng hét to, “Cậu nói cái quái gì thế?!”

Biểu cảm của Tô Khanh Khanh cũng giống hệt chỉ là giọng nói mềm mỏng hơn nhiều:

“Không không, Xuyên Bách chỉ đang tức giận nhất thời, anh ấy không bỏ em đâu, vừa nãy còn nhắn tin cho em nữa.”

Haiz, đến nước này rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Cố Dao Gia khoanh tay trước ngực nhìn Tô Khanh Khanh nơi khóe mắt đã ửng đỏ. Câu nói vừa rồi với giọng điệu mỉa mai rõ ràng là quá cay nghiệt, cô vẫn không thể trở thành một nữ phụ độc ác triệt để. Cô cụp mắt, siết tay thành nắm đặt lên môi —

“Nếu cô thực sự không thể thương lượng được với bên đầu tư vừa rồi thì tôi có thể giúp cô.”

Lúc này không chỉ Đường Thiến sững người mà Tô Khanh Khanh cũng há hốc miệng đến mức không khép lại được.

Thời Quý Thanh hơi nhướng mày không nói gì.

“Thật sao?” Tô Khanh Khanh bước lên nắm lấy tay Cố Dao Gia.

Lòng bàn tay Tô Khanh Khanh hơi ẩm, điều hòa trong nhà hàng bật rất mạnh lại thêm cảm xúc dao động nên mồ hôi lạnh rịn ra thành một lớp mỏng. Bàn tay mềm mại dán chặt vào tay cô, không rõ có phải thực sự bị bất ngờ làm cho choáng váng hay không, cô ấy lắc lắc tay Cố Dao Gia.

Bị một cô gái nũng nịu như thế, Cố Dao Gia hơi không chịu nổi.

Cô hơi ngại ngùng quay đầu đi khẽ gật đầu: “Ừ, cô có thể gửi dự án cho tôi xem.”

Sau khi Cố Dao Gia và Tô Khanh Khanh trao đổi thông tin liên lạc xong, đối phương rời đi với nét mặt hân hoan rõ rệt. Lúc này Đường Thiến cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói ra những gì cô ấy đã nén từ lâu.

“Cậu bị lừa đá vào đầu à? Không chỉ giúp Tô Khanh Khanh giải quyết vấn đề mà còn đề nghị để Thời Quý Thanh đưa cô ta về nữa?”

“Con gái người ta về nhà một mình vào buổi tối không an toàn mà.”

“Cậu thay đổi rồi…”

Cố Dao Gia tự nhiên khoác vai Đường Thiến dụ dỗ khéo léo: “Cậu nghĩ mà xem, tớ giúp Tô Khanh Khanh, cô ta sẽ không cãi nhau với Trình Xuyên Bách vậy thì Thời Quý Thanh cũng không có cơ hội chen chân vào đúng không? Mà tớ lại tỏ ra tốt bụng trước mặt anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về tớ chứ sao nữa.”

“Thời Quý Thanh nhìn thấy hai người họ yêu đương nồng thắm cùng nhau làm sự nghiệp sau đó quay đầu lại thấy tớ dịu dàng bên cạnh, cậu nghĩ anh ấy có động lòng không?”

Cố Dao Gia nói đâu ra đấy, Đường Thiến đi theo cô ra khỏi nhà hàng gật đầu như đang suy nghĩ: “Cũng hay đó, cách này cao tay hơn thật.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Cố Dao Gia mặt dày nhận lời khen của Đường Thiến.

Cô chỉ cảm thấy mình thật sự quá thông minh.

Về phần cái dự án kia của Tô Khanh Khanh chắc chỉ là chuyện nhỏ mà nhà họ Cố có thể dễ dàng giúp đỡ.

Chỉ cần có thể khiến nam nữ chính hòa thuận trở lại thì dĩ nhiên là việc vui rồi.

Vì vậy khi Tô Khanh Khanh gửi hợp đồng qua, Cố Dao Gia bắt đầu liên hệ với Cố Yến Đình.

Đầu tiên cô nói sơ qua về ý tưởng dự án của mình, Cố Yến Đình khen cô không ngớt sau đó cô đưa ra một hợp đồng mới, nói là bạn cô đang cần người đầu tư cho dự án, hỏi ông ấy có thể cân nhắc không.

Vừa hay ông đang hứng khởi, không nói hai lời liền đồng ý.

Cố Dao Gia truyền đạt lại tin này cho Tô Khanh Khanh tiện thể khuyên hai người đừng cãi nhau nữa, nếu ảnh hưởng đến tiến độ dự án bên cô sẽ cân nhắc rút vốn.

Tô Khanh Khanh giật mình, vội vàng cam đoan nói chuyện tình cảm cá nhân tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc.

Làm đến mức này rồi, nếu hai người còn tiếp tục cãi vã thì Cố Dao Gia cũng đành chịu.

Ngón tay cô nhảy điên cuồng trên màn hình điện thoại, khớp tay hơi ê buốt, sau khi nhắn tin xong cô mới ngẩng đầu lên thư giãn.

Xe đang chạy trên con đường đông đúc, khung cảnh xung quanh xa lạ. Khi Cố Dao Gia vừa định hỏi Đường Thiến định đi đâu thì tài xế đã đỗ xe trước một quán bar sáng đèn LED xanh tím.

“Đi thôi, xuống xe!”

Đường Thiến hơi giở trò, thừa dịp Cố Dao Gia không hỏi địa điểm thì đã đưa cô đến trước cửa bar.

“Thời Quý Thanh đưa Tô Khanh Khanh về rồi, chúng ta cũng không thể bị bỏ lại phía sau chứ? Dù đây là kế hoạch của cậu nhưng tớ biết chắc là cậu cũng rất buồn. Tin tớ đi, vào đây rồi mọi cảm xúc tiêu cực sẽ bay sạch!”

Cố Dao Gia: “…”

Không hổ danh là cánh tay đắc lực của nữ phụ ác độc.

Mưu mẹo thì lớp lớp như hành tây.

“Được thôi.” Cố Dao Gia đồng ý.

Trung Quốc có một câu cổ ngữ, tuy không biết thế giới tiểu thuyết này có thật hay không—

“Đã đến rồi thì cứ chơi tới bến đi!”

….

Khi còn học đại học ở Bắc Kinh, Cố Dao Gia có tổng cộng bốn người bạn cùng phòng. Trong số đó có một người được đặt biệt danh là “kẻ lượn bar” bởi vì toàn bộ dãy quán bar ở Hậu Hải chẳng có nơi nào cô ấy không quen, chuyện đi sớm về muộn đã thành thói quen.

May mà người này cũng có tố chất, nếu là cuối tuần sáng sớm mới từ quán bar về cô ấy sẽ cố gắng giữ động tác nhẹ nhàng hết mức để không làm phiền người khác ngủ nướng tới tận trưa.

Vì vậy quan hệ giữa bốn người khá ổn. Sau một kỳ thi cuối kỳ, họ cùng nhau đến một quán bar mà cô bạn này đánh giá cao nhất với lý do “giải phóng bản thân”.

Đó là lần đầu tiên Cố Dao Gia đi bar.

Sau này vì bận học, bận thực tập nên cô cũng không có dịp đi lần thứ hai.

Quả thật nơi đó vẫn quá ồn ào.

Đường Thiến đặt được một chỗ ngồi có tầm nhìn cực đẹp, cô ấy vốn là khách quen ở đây. Từ vị trí đó nhìn xuống có thể thấy sàn nhảy lắc lư bên dưới.

Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, cô ấy liền uốn éo eo lưng đi vào đám đông thoải mái nhảy nhót sát rạt với đủ kiểu đàn ông.

Đây là một mặt mà Cố Dao Gia chưa từng thấy ở Đường Thiến.

Trong tiểu thuyết, vai trò của Đường Thiến không nhiều, thường chỉ xuất hiện cùng Cố Dao Gia. Tính cách của Cố Dao Gia khá tệ, hễ gặp chuyện không vừa ý là lại trút giận lên người Đường Thiến.

Thế nên hình ảnh Đường Thiến hiện lên luôn là một cô gái rụt rè ngốc nghếch.

Nhưng thực tế cảm nhận thật lại không phải như vậy.

Chỉ cần đối xử dịu dàng với cô ấy một chút, cô ấy luôn sẵn lòng đáp lại nhiều hơn thế.

Quán bar dưới ánh đèn mờ ảo, giây trước còn đang phát nhạc heavy metal náo nhiệt giây sau đã chuyển sang một bản R&B gợi cảm mê hoặc.

Cuối cùng tai cũng dễ chịu hơn, Cố Dao Gia tựa vào ghế nhấp vài ngụm rượu, hai gò má ửng hồng. Cô không say hẳn, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như thể đang rơi vào một đống bông mới hái.

Thấy cô bắt đầu có vẻ chếnh choáng, một người đàn ông ở gần đó liền cầm ly rượu bước tới.

Hắn rất tự nhiên ngồi xuống cách cô nửa mét, đáy ly chạm vào ly cô phát ra tiếng “keng” thanh thúy, giọng nói hơi khàn kèm theo âm vang sủi bọt trầm thấp:
“Người đẹp đi một mình à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play