Chiếc Maybach phóng băng băng trên con đường rực rỡ ánh đèn, thành phố về đêm lướt qua vùn vụt, cuối chân trời giao nhau với bầu trời lam đen, chẳng thấy lấy một ngôi sao yên tĩnh tựa như mặt nước chết.
Thời Quý Thanh biết rõ đây chỉ là dấu hiệu trước khi cơn bão ập đến.
Thời Trác Thành và Trương Thư Tuyết ngồi ở ghế sau, người đàn ông đã im lặng rất lâu.
Không quát mắng, không trách cứ nhưng quanh người bao phủ một tầng mây đen đậm đến không thể hóa giải, u tối ngột ngạt.
Trương Thư Tuyết ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Thời Quý Thanh, trên má vẫn còn vết đỏ, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay rát bỏng.
Mặt anh đau như chính tim bà vậy.
Trương Thư Tuyết bất lực. Bà chỉ là một người vợ nội trợ, không thể giúp gì được cho Thời thị trong giai đoạn khủng hoảng này, chỉ còn cách hy sinh hạnh phúc của con trai mình.
Nhà họ Cố thế lực lớn mạnh nhưng cô con gái kia thật sự chua ngoa, tính khí nóng nảy, sao có thể sống chung với Quý Thanh được?
Bà trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng khuyên:
“Nếu đến cả con gái nhà họ Cố cũng nói muốn hoãn lại thì hoãn lại đi. Tôi thấy Cố Dao Gia cũng chẳng muốn cưới Quý Thanh cho lắm.”
Giọng mang theo tức giận, âm lượng cao hẳn lên vang dội trong xe.
Lời vừa dứt, cả xe đều giật mình kể cả tài xế.
Chiếc xe phanh gấp, tài xế vội xin lỗi:
“Thật sự xin lỗi.”
Cho đến khi xe về đến nhà họ Thời, Thời Trác Thành vẫn không nói với Trương Thư Tuyết một lời.
Thời Trác Thành lúc rảnh rỗi thích chơi golf, trong thư phòng có một căn phòng tối nhỏ, bên trong treo đầy gậy và bóng golf các loại.
Ông ta chọn một cây mới nhận được cách đây không lâu, tay nâng lên cảm nhận độ nặng:
“Cây này vẫn chưa dùng thử, không biết cảm giác thế nào.”
Khi thấy ông xách gậy bước ra khỏi phòng tối, Trương Thư Tuyết “phịch” một tiếng quỳ xuống, biểu cảm cứng ngắc không còn giữ nổi, hai hàng nước mắt ào ào rơi xuống rửa trôi lớp trang điểm.
“Ông định đánh chết con trai tôi sao? Vậy thì đánh chết luôn cả tôi đi! Nó là do tôi sinh ra, muốn giết thì giết luôn cả hai mẹ con! Cái cuộc hôn nhân khốn kiếp đó đáng giá hơn mạng sống con trai chúng ta sao?!”
Bà lao đến giằng lấy cây gậy trong tay Thời Trác Thành, vừa kéo vừa lẩm bẩm mãi không ngừng.
Người phụ nữ ăn nói nhỏ nhẹ ban ngày giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Thời Quý Thanh nhìn mẹ chằm chằm cuối cùng buông xuôi:
“Mẹ ra ngoài trước đi.”
Anh đã quen rồi, quen với việc bị đánh đập bằng nhiều loại gậy khác nhau, quen với những vết thương không bao giờ lành hẳn.
“Con bảo mẹ ra ngoài? Để ông ấy đánh chết con à?” Trương Thư Tuyết không quan tâm đến vẻ thảm hại của mình, cứng rắn níu lấy gậy không buông.
Thời Trác Thành lập tức hất bà ra, giơ cao cây gậy golf và nện thẳng vào cánh tay phải của Thời Quý Thanh.
Tiếng rên đau đớn vang lên khi Trương Thư Tuyết ngã xuống, cánh tay phải Thời Quý Thanh tê dại, xuyên qua lớp áo vest cũng cảm nhận được chỗ đó đang sưng lên dường như sắp rách da.
“Cô ta nói muốn hoãn mà mày cũng gật đầu? Cô ta hoãn được, nhà họ Thời hoãn được chắc? Cố Dao Gia thích mày, mày nói gì cô ta nghe nấy, nếu không phải mày cứ nhất quyết từ chối thì cô ta nói vậy chắc?”
Lại một cú mạnh nữa, lần này là vào lưng.
Thời Trác Thành phẫn nộ thở dốc mắng chửi không ngừng:
“Tao đã bảo mày cắt đứt với con đàn bà rác rưởi đó! Vậy mà mày còn vì nó tổ chức tiệc?! Nó có bạn trai rồi! Mày định làm tiểu tam chắc?! Mày nhìn xem mày thành cái gì rồi? Mày còn xứng đáng là con cháu nhà họ Thời nữa không?!”
Thời Quý Thanh im lặng, bên tai là tiếng mẹ khóc đến nghẹn, vẫn mặc cho ông ta tiếp tục đánh.
Nửa đêm về sáng, Thời Quý Thanh từ chối để Trương Thư Tuyết giúp anh bôi thuốc.
Anh cụp mắt thở dài:
“Vừa rồi ông ấy đẩy mẹ, chắc mẹ cũng bị đụng vào, mẹ đi tìm dì xử lý đi, con tự làm được.”
“Lưng thì sao con tự bôi được...” Trương Thư Tuyết vẫn nức nở chưa dứt, giọng ngắt quãng, “Tay bị thương cũng không dễ... để mẹ làm cho—”
“Con quen rồi.” Thời Quý Thanh mở một lọ cồn iod mới, dùng bông thấm, miếng bông trắng nhanh chóng nhuốm màu nâu, “Con tự xử lý được.”
Bộ vest đã nhăn nhúm, chờ mẹ rời đi Thời Quý Thanh cởi luôn cả áo sơ mi bên trong và ném lên ghế.
Trên nền vải trắng máu đỏ nổi bật chói mắt.
Khắp người anh là vết bầm tím, đa phần là chấn thương phần mềm, một vài chỗ rách da không phân biệt nổi đâu nghiêm trọng hơn.
Khi sát trùng, bông tẩm cồn quệt qua phần da đang trầy, máu rịn ra theo lớp da lật ngược rơi xuống theo cánh tay nhỏ xuống thảm.
Thân hình cởi trần gầy nhưng rắn chắc, cơ bụng xếp lớp, dưới ánh đèn sáng bờ vai rộng eo hẹp hiện rõ, làn da trắng muốt có không ít vết thương cũ, rõ nhất là vết sẹo ngang bên hông.
“Xùy—” Thời Quý Thanh hít một hơi lạnh, thuốc bám chặt vào vết thương đau rát mơ hồ.
Anh quấn băng sơ sài vài vòng, thay bộ đồ Trương Thư Tuyết chuẩn bị sẵn, cầm chìa khóa xe không nói gì mà rời đi.
…..
Chỗ ở riêng của Cố Dao Gia nằm gần khu trung tâm thương mại đắt đỏ tại thành phố A.
Sau buổi tiệc tối, Cố Dao Gia xuống hầm xe chọn một chiếc sedan mà mình có thể tự lái—không hào nhoáng như siêu xe nhưng cũng không để lộ kỹ năng lái xe chẳng mấy xuất sắc của cô.
Trước khi rời đi Ngụy Tố Mai hỏi cô một câu:
“Sao hôm nay không lái chiếc Panamera mà con thích nhất lại đổi sang BMW rồi?”
Cố Dao Gia lại làm một chuyện lớn.
“Có hơi nhàm rồi.” Cô nói.
Kết quả chưa được mấy ngày bà Ngụy Tố Mai lại ném cho cô mấy chùm chìa khóa xe, “Lại mua thêm vài cái mới, lúc nào rảnh thì về xem có thích không.”
Cố Dao Gia: “...”
Im lặng là cách lảng tránh tốt nhất.
Một chiếc BMW M4 bị kẹt trước cổng khu nhà Hoàng Phủ, đây là lần đầu tiên Cố Dao Gia lái chiếc xe này ra ngoài mà khu này thì chưa đăng ký biển số nên phải tốn không ít công sức ở cổng.
Tay lái của cô không thể nói là giỏi, bằng lái thì lấy từ hồi đại học, lúc đó ở Bắc Kinh có nhiều hạn chế mua xe nên cô cứ đi tàu điện ngầm cho tiện thành ra không lái nhiều, kỹ năng khá cùn.
Từ nhà họ Cố lái đến Hoàng Phủ, kỹ năng ngày nào thi bằng lái mới dần dần quay trở lại, tay lái cũng bắt đầu thuần thục.
Cho đến khi cô cố gắng nhiều lần để lùi vào chỗ đỗ giữa hai chiếc xe mà vẫn không tài nào vào được, tâm lý cô gần như sụp đổ, chỉ muốn vứt xe lại rồi đi luôn cho xong.
“Ở nhà họ Cố còn đỗ xe dễ hơn, giờ thì hay rồi, một cái chỗ đỗ cũng không chui vào nổi. Cũng may bãi xe giờ chỉ có mỗi xe mình—”
“Bíp—”
Cố Dao Gia còn chưa nói hết thì một chiếc xe đen từ phía đối diện chạy tới, thấy cô nãy giờ không nhúc nhích thì bấm còi tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Xui gì mà xui dữ vậy.” Cố Dao Gia lầm bầm, lại thử lùi xe vào chỗ đỗ.
Trong tiểu thuyết gốc Cố Dao Gia mua rất nhiều chỗ đỗ, xe cũng nhiều, gần như toàn bộ chỗ cạnh bức tường này là của cô. Bây giờ nhìn sang trái phải đều là xe mình, cô thật sự ước gì có thể gọi nguyên chủ ra mà lái hộ mình.
Cô thử lùi thêm vài lần mà vẫn thất bại, người trong xe đối diện thì mất kiên nhẫn bấm còi dài thêm lần nữa.
Cảm giác như người đó sắp xuống xe mắng cô đến nơi.
“Thôi kệ, mất mặt một chút thì đã sao, dù sao trong khu cũng đâu phải ai cũng quen mình, để người ta lái hộ là được.”
Nghĩ vậy Cố Dao Gia bước xuống xe. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì cô sững lại.
Người ngồi trong xe đối diện không ai khác chính là Thời Quý Thanh – người mà cô mới gặp cách đây không lâu.