Ngụy Tố Mai nhìn sang Cố Yến Đình tay vừa buông đũa, ngón tay đan vào nhau, móng tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay, dáng vẻ trông như đang rất do dự muốn nói mà không dám.

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô bao gồm cả Thời Quý Thanh bên cạnh.

Anh ngạc nhiên không kém gì những người còn lại.

Trước giờ chỉ có Cố Dao Gia là người bám lấy anh, suốt ngày nhờ vả người thân bạn bè thuyết phục Thời Quý Thanh chấp nhận mối hôn ước định từ nhỏ này.

Anh luôn cố chấp từ chối đến mức bị Thời Trác Thành dùng gậy đánh golf quý đập cho vài lần, ngày nào cũng lặp lại.

Với nhà họ Cố, hôn ước còn giữ được đến giờ chẳng qua là vì Cố Dao Gia chỉ muốn lấy Thời Quý Thanh nhưng với nhà họ Thời, nhà họ Cố là bàn đạp để họ đứng vững ở thành phố A.

Thời Trác Thành không thể để tâm huyết bao năm của mình đổ sông đổ biển, ông cần sự giúp đỡ của nhà họ Cố.

Ngay khi ông định phá vỡ bầu không khí chết lặng này thì Cố Dao Gia lại mở miệng trước: “Ý con là——”

Cô cười “hì hì” hai tiếng, “Không vội đâu ạ ha ha, chưa cần phải đính hôn nhanh thế đâu, bọn con còn trẻ mà đúng không?”

Nụ cười trên môi cô vừa phải, không gượng gạo, Cố Dao Gia nheo mắt lại, tay trái khẽ đưa lên, khuỷu tay đụng nhẹ người bên cạnh đang im lặng từ nãy giờ.

Thời Quý Thanh không phòng bị, khuỷu tay cô chạm vào eo anh, vải áo cọ s*t da thịt khiến anh thấy nhột nhạt.

Anh dùng mu bàn tay đẩy khuỷu tay cô ra, lần đầu tiên đứng về phía cô: “Cố... Dao Gia nói đúng, không cần vội.”

Nhà họ Cố xưa nay luôn chiều theo ý Cố Dao Gia.

Cô vì theo đuổi Thời Quý Thanh đã tốn không ít công sức, ngày ngày theo sau như cái chong chóng nhỏ không biết mệt, bố mẹ yêu thương cô từ nhỏ thấy con gái khổ cực như thế thì bàn luôn với nhà họ Thời để sớm tổ chức hôn lễ.

Ai ngờ đến lúc quan trọng chính cô lại là người đầu tiên muốn hoãn lại.

Chẳng lẽ... thật sự bị tổn thương rồi?

Ngụy Tố Mai luôn ủng hộ mọi quyết định của con gái, ho nhẹ một tiếng, giọng nói bình tĩnh và dịu dàng: “Nếu vậy thì cứ hoãn lại đi, người lớn như chúng ta không thể ép chúng quá, vẫn nên để ý kiến của các con làm chủ.”

“Đúng thế, cứ để hai đứa tự tìm hiểu nhau đã.” Cố Yến Đình nói, chợt nhớ lại một “chuyện nhỏ” xảy ra hôm qua.

“Nhưng tôi thấy con trai nhà anh dường như không đặt tâm tư vào con gái tôi mà lại quan tâm người khác hơn thì phải.”

Giọng nói lấp lửng đầy ẩn ý khiến Thời Trác Thành thấy căng thẳng.

Ông quả thật có nghe nói gần đây Thời Quý Thanh rất chăm sóc một cô gái nào đó, hình như cô ta còn có bạn trai nên ông cũng chẳng mấy để tâm.

Ông hiểu tính con trai mình, không đến mức chen vào tình cảm người khác.

“Người ngoài cũng chỉ là hoa dại thôi mà——”

“Hoa dại? Có vẻ anh Thời còn chưa biết, căn biệt thự ở vùng ngoại ô hôm qua tổ chức một buổi tiệc nhỏ đấy, nghe nói là do Thời Quý Thanh tổ chức để——”

“Bố!”

Cố Dao Gia đột ngột cắt ngang, đầu óc nhanh chóng vận hành.

Không thể để lộ Tô Khanh Khanh quá sớm, phải cho cô ấy một lý do hợp lý để xuất hiện. Lỡ mà bố Thời ra tay trước dùng thủ đoạn chia rẽ cặp đôi kia thì sao?

Không thể tăng độ khó cho người ta được...

Cô suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nháy mắt với Thời Quý Thanh rồi dè dặt nói: “Thật ra... thật ra bữa tiệc đó là Quý Thanh tổ chức riêng cho con vì dự án gần đây con đang làm hơi khó nên... nên anh ấy muốn giới thiệu thêm vài người có liên quan...”

Cô mỉm cười dịu dàng khoác tay Thời Quý Thanh, giọng điệu mềm mại hiếm thấy:
“Anh thấy đúng không Quý Thanh?”

Hai chữ cuối được cô nói ra như nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đang khoác tay anh cũng lặng lẽ siết chặt lại qua lớp áo vest dày, nhéo một cái:
“Hửm?”

Thời Quý Thanh gật đầu, thuận thế bước xuống bậc thang mà Cố Dao Gia đưa ra:
“Phải, Dao Gia rất xem trọng dự án này, cô ấy sẽ hoàn thành nghiêm túc.”

“...”
Thế là xong, cuối cùng lại là tự mình hại mình.

Cô thì biết gì về cái dự án đó chứ?

Dù sao thì nguyên chủ vốn chẳng định làm nó, trong truyện cũng chỉ nhắc thoáng qua, đến cả dự án thuộc lĩnh vực nào còn không rõ.

Cô học ngành công nghệ truyền thông số ở đại học, thích nhất là sáng tạo và lập kế hoạch game, sau khi tốt nghiệp thì làm hậu kỳ phim ảnh chưa từng đụng vào loại dự án này.

Vừa nghe nói dự án trước đó để Cố Dao Gia luyện tay được cô xem trọng, Cố Yến Đình lập tức quẳng hết chuyện lúc nãy ra sau đầu.

“Tốt lắm, cứ mạnh dạn làm đi, lỗ cũng không sao, ba ủng hộ con.”
Cố Yến Đình hùng hồn tuyên bố.

Mọi người xung quanh cũng nhanh chóng phụ họa theo.

Cố Dao Gia cười mà như không, tay vẫn khoác lên Thời Quý Thanh siết mạnh kéo anh rời khỏi chỗ ngồi.

Cô không rõ cấu trúc căn biệt thự này nên cứ thế kéo anh đi một vòng quanh tầng một, lướt qua bếp, kho, khu nghỉ nước, phòng khách... loay hoay tìm mà không ra được chỗ nào thích hợp để nói chuyện riêng.

Kéo anh đi một hồi chẳng khác nào vừa chạy xong tám trăm mét.

Chẳng bao lâu sau đã thở hổn hển.

“Cô kéo tôi đi dạo đấy à?”

“Suỵt, em đang... à không, em đang suy nghĩ.”

Cuối hành lang rốt cuộc cũng hiện ra một ban công nhỏ lộ thiên, ngoài cửa sổ có cây đèn thẳng đứng, ánh sáng vàng dịu rơi xuống đất tạo thành một vòng sáng ấm áp.

Cố Dao Gia vung tay đẩy anh lên lan can, một tay chống lên cột đèn điều chỉnh hơi thở:
“Em đang giúp anh đấy, thế mà anh thì hay rồi, ngược lại đẩy em ra làm mồi, chẳng biết ơn tí nào cả, đồ chó nhỏ vong ân phụ nghĩa.”

“Chó... nhỏ vong ân?” Thời Quý Thanh cười khẩy, “Tính tuổi thì tôi lớn hơn cô ba tuổi đấy.”

Hai người đứng gần nhau quá, Thời Quý Thanh muốn đẩy cô ra.

Cố Dao Gia thuận thế lùi về sau chẳng có ý định dính lấy anh.

Nguồn nhiệt mang theo mùi hương ngọt ngào ấy đột nhiên rời xa, tay Thời Quý Thanh lơ lửng giữa không trung chẳng chạm vào đâu cả tự nhiên lại thấy hụt hẫng.

“Lớn hơn ba tuổi thì sao chứ.” Cố Dao Gia bĩu môi, “Tuổi lớn mà đầu óc chẳng trưởng thành hơn, lúc nãy rõ ràng là cố ý đá xoáy em đúng không? Thật là trẻ con, em còn đang nghĩ cách trì hoãn hôn ước của chúng ta thế mà anh lại quay ra trả đũa em.”

Cô nói một tràng, có lý có lẽ, càng nói Thời Quý Thanh càng thấy ngẩn người.

Ánh mắt anh nhìn Cố Dao Gia thêm phần dò xét.

Sao cô lại như biến thành người khác rồi...

Cố Dao Gia hoàn toàn không nhận ra điều đó, tiếp tục bày tỏ suy nghĩ:
“Nếu anh thích Tô Khanh Khanh thì cứ tiếp tục thích đi, em không để tâm đâu. Về hôn sự kéo được bao lâu thì kéo, điều kiện là anh đừng đến gây rối em.”

Nghĩ tới chuyện phải quay về cốt truyện cô bổ sung thêm:
“Nếu em tìm anh có việc, anh phải xuất hiện đúng lúc.”

“Cô không gây rối Tô Khanh Khanh thì tôi cũng không gây rối cô.”

“!”

Phải rồi, cô là nữ phụ ác độc mà, nếu trở lại đúng mạch truyện cô chỉ là công cụ tạo khủng hoảng để thúc đẩy cảm tình giữa nam nữ chính.

Nhưng... xúc tác tình cảm cũng đâu cần cô phải chơi chiêu độc, chỉ cần Thời Quý Thanh chủ động theo đuổi tích cực một chút là được chứ gì?

Gây áp lực lên Trình Xuyên Bách thúc đẩy sự nghiệp phát triển, cuối cùng anh ta và Tô Khanh Khanh sẽ có cái kết hoàn mỹ!

Như vậy cô cũng không bị Thời Quý Thanh tổn thương, nam nữ chính cũng ở bên nhau.

Dù cuối cùng người bị tổn thương chỉ còn lại một mình Thời Quý Thanh... nhưng nếu như vậy có thể giúp tất cả đều viên mãn thì cũng đáng mà!

“Được!” Cố Dao Gia chắc nịch, “Từ nay em không chỉ không gây phiền cho Tô Khanh Khanh nữa mà còn giúp anh theo đuổi cô ấy. Điều kiện là dự án này anh phải giúp em hoàn thành, thế nào?”

Vốn định hỏi ngược lại cô định giở trò gì nữa nhưng Thời Quý Thanh vừa hay chạm phải ánh mắt sáng rực của cô.

Lưỡi bỗng dưng líu lại, trong vô thức liền đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play