Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Dao Gia hoàn toàn không nhớ gì, chỉ nhớ Thời Quý Thanh đã đưa cô về khách sạn sau đó xảy ra chuyện gì thì không rõ.

Thái dương đau âm ỉ, cô không ngờ mình lại thực sự say. Vén chăn nhìn qua người mình, quần áo vẫn còn nguyên, xem ra không làm ra chuyện gì quá đáng.

Cuộc sống ngoài kịch bản không bị ghi lại trong tiểu thuyết đều là của riêng cô. Cố Dao Gia sớm đã nhận ra ưu điểm tuyệt vời của điều này khi mới đến đây.

Vì cô không còn là một con kiến trong xã hội nữa.

Thân phận tiểu thư nhà họ Cố đủ để cô sống ngẩng cao đầu ở nơi này.

Trước khi tắm Cố Dao Gia gọi điện cho quản lý khách sạn bảo họ mang bữa sáng và một bộ quần áo mới tới.

Dịch vụ chu đáo như đã hẹn, cô thay quần áo hàng hiệu mới toanh nằm thư giãn trên ghế mềm thưởng thức món ngon đời thường chưa từng được nếm thử, lông mày dãn ra đầy hưởng thụ.

Cho đến khi mẹ Cố gọi điện bảo cô tối về ăn cơm chung.

Cha mẹ nhà họ Cố đối xử với con gái vô cùng tốt, không có sự kiểm soát bệnh hoạn như nhà Thời Quý Thanh, không có sự trách móc uất nghẹn như nhà Trình Xuyên Bách cũng không rối loạn vai vế như nhà Tô Khanh Khanh.

Có thể nói trong bốn tuyến chính, đây là gia đình hòa thuận nhất.

Vậy mà trong nguyên tác số phận của cô lại là thê thảm nhất.

Cố Dao Gia ở thế giới ban đầu cũng có cha mẹ tốt. Gia đình cô thuộc dạng khá giả, bản thân cô cố gắng học hành, từ trung học đã nỗ lực thi đỗ đại học Bắc Kinh rồi ở lại Bắc Kinh làm việc.

Quê nhà ở Hồ Nam, đường xa khó về, càng lớn càng ít gặp lại cha mẹ.

Vì thế đến thế giới này Cố Dao Gia vô cùng trân trọng cha mẹ Cố.

“Được được, mẹ có muốn con mua gì không? Chiều nay con định đi dạo phố một chút.”

Tin nhắn mới của Đường Thiến vừa tới, Cố Dao Gia đang rảnh rỗi nên liền đồng ý.

Mẹ Cố còn trẻ, giọng dịu dàng. Trước đây cô con gái này luôn không chịu nghe lời, gần đây lại ngoan ngoãn đến bất ngờ khiến bà hơi ngỡ ngàng.

“Không cần nghĩ cho mẹ đâu, bên mẹ cái gì cũng có rồi. Con đi với Đường Thiến à, cứ mua thứ mình thích là được, thiếu tiền thì bảo gia đình.”

“Vâng ạ.”

Cúp máy rồi Cố Dao Gia thấy lòng trống rỗng.

Nhớ nhà. Nhớ da diết.

Ngoài chiếc túi xách trong tay cô không mang theo thứ gì khác.

“Tụi mình bao trọn cả khu cuối cùng chỉ có mỗi mình tớ mua đồ, đúng là ngại chết đi được.” Đường Thiến nói vậy nhưng ánh mắt cong cong, nụ cười trên môi chẳng hề giống như đang ngại ngùng.

Cố Dao Gia cúi đầu không đáp lời, phía sau hai người là nhóm vệ sĩ nhanh chóng chuyển hết túi mua sắm lên xe của Đường Thiến. Động tác gọn gàng, khí thế rầm rộ khiến người qua đường cứ liên tục ngoái nhìn.

Vừa đặt xe qua điện thoại, chưa đầy một phút đã có tài xế nhận đơn nhưng thấy xe cách mình gần mười cây số, cô liền hủy ngay và lẩm bẩm rủa: “Điên à?”

“Hở?” Đường Thiến giật nảy mình.

“Không nói cậu.” Cố Dao Gia cáu bẳn.

Tài xế bị hủy đơn liền gọi lại, cô thẳng thừng tắt máy.

Trước đây khi còn làm ở Bắc Kinh cô chỉ gọi taxi khi gần trễ làm. Mấy chiếc xe cách vài cây số cũng dám nhận đơn đến mức cô chỉ muốn gọi lại mắng cho một trận.

Đường sá ở Bắc Kinh chen chúc, thời gian như vắt từ miếng bọt biển đâu thể lãng phí vô ích như vậy.

Tới nơi này rồi thói quen của cô vẫn chưa thay đổi.

“Cậu định bắt xe về hả?” Đường Thiến ngạc nhiên. “Nhà cậu chẳng lẽ không bố trí cho cậu tài xế à?”

Ờ ha… Cố Dao Gia lại quên mất thân phận hiện tại của mình ở đây.

“Ê, giờ gọi lại cũng tốn thời gian, đi cùng tớ luôn đi, tớ kêu tài xế chở cậu về.”

Vừa nói Đường Thiến vừa đẩy cô vào chiếc xe gần nhất, không cho cô cơ hội từ chối, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, Cố Dao Gia ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ.

Xuyên đến đây mà không cho ký ức, với cô tất cả nơi này đều xa lạ đến mức không thể thân quen.

Xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Cố, Đường Thiến hơi chột dạ không dám chào bố mẹ Cố, đợi Cố Dao Gia xuống xe liền vội vàng nói: “Tạm biệt nhé!” rồi phóng xe đi thẳng.

Như thể sau lưng là dinh thự âm phủ ăn thịt người không nhả xương vậy.

Thực tế thì nhà họ Cố chẳng hề âm u, thậm chí nói là biệt thự hào môn cũng chẳng quá lời.

Từ cổng lớn bước vào, phóng mắt nhìn thẳng là có thể thấy căn biệt thự kiểu Âu ẩn mình giữa tầng tầng lớp lớp tán cây xanh.

Hai bên con đường có những cây cô không nhận ra, cành lá rậm rạp che kín cả bầu trời, nắng xuyên qua tạo nên những bóng nắng lốm đốm.

Trước biệt thự đỗ đầy xe sang, trong lòng Cố Dao Gia bắt đầu lo lắng.

Khí thế này e rằng không chỉ đơn giản là bữa tối.

Cô suy đoán đủ kiểu khả năng duy chỉ không nghĩ tới Thời Quý Thanh.

Cho đến khi đột nhiên trông thấy gương mặt anh – người mà cô vừa gặp tối qua – Cố Dao Gia mới chợt hiểu ra, bữa tối hôm nay là tiệc tụ họp với nhà họ Thời.

Người đàn ông mặc vest đen được cắt may vừa vặn, bên trong là áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, cà vạt ngay ngắn, toàn thân toát lên vẻ quý tộc lạnh nhạt. Anh đứng sừng sững giữa đám đông, đường nét nghiêng mặt toát lên sự xa cách, chân mày khẽ nhíu, xem ra đã phải nhẫn nhịn không ít.

Xung quanh anh toàn là các quý bà ăn diện sang trọng, anh bị vây giữa trung tâm chẳng khác nào một “bảo vật quốc gia” bị đưa đi triển lãm.

Cố Dao Gia bước nhẹ tới gần, không dám cười.

Cô sợ vừa cười lên nỗi khổ của Thời Quý Thanh sẽ ngay lập tức đổ lên đầu mình.

Lại gần hơn chút nữa, cô lờ mờ nghe thấy mấy chữ “hôn ước”, “đính hôn”.

Chà, đúng là hồng môn yến rồi đây!

(*Hồng môn yến: chỉ bữa tiệc gài bẫy, không lành)

Cố Dao Gia đang nghĩ xem liệu có kịp lặng lẽ chuồn khỏi đây hay không thì Thời Quý Thanh bỗng phát hiện ra cô, hai người chạm mắt qua khoảng cách.

Ha, khỏi phải đắn đo nữa rồi.

Chạy không thoát.

“Ơ kìa, Dao Gia về rồi kìa!” Một tiếng gọi vang lên rõ ràng suýt chút nữa khiến hồn cô bay mất.

Cô chỉ biết cười gượng không dám nói gì.

Vì mấy người thân thích ngồi ở đây, cô chẳng biết ai với ai, không thể phân biệt nổi gương mặt nào với gương mặt nào!

Một bàn dài khoảng chục người, hai nhà chia đều hai bên lấy cô và Thời Quý Thanh làm trung tâm trải ra hai phía.

Tình huống lúng túng khiến cô muốn độn thổ, lặng lẽ ghé sát tai Thời Quý Thanh thì thầm: “Sao không nói trước với em!”

Thời Quý Thanh không quen bị người khác áp sát, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến anh thấy bức bối.

Anh lặng lẽ lùi lại nửa tấc, giữ khoảng cách an toàn rồi mới cất giọng: “Tôi không tin là cô không biết chuyện này.”

Giọng nói dứt khoát, trầm ổn, rõ ràng là anh cũng chẳng vui vẻ gì với bữa tiệc này.

“Nếu biết thì em đã không tới rồi...” Cố Dao Gia lười giải thích, bởi trong mắt anh cô là kiểu người bám dai không chịu cưới được anh là không bỏ, khó mà thay đổi được quan niệm ấy trong một sớm một chiều.

Cố Yến Đình mời mọi người ngồi xuống, Ngụy Tố Mai ngồi cạnh ông, hai người trên ghế chủ vị nhìn hai người trẻ đang thì thầm to nhỏ, khuôn mặt dần hiện lên nụ cười nhẹ.

“Xem ra Dao Gia và Quý Thanh có nhiều điều muốn nói riêng quá đến mức không thèm để ý tới mấy ông bà già như chúng ta nữa rồi.”

Cố Dao Gia vừa định không nói gì để tránh phiền phức: “......”

Thời Quý Thanh mới chỉ nói đúng một câu: “......”

Trong suốt bữa ăn hai người như hai con chim cút cụp đầu, im lặng không thốt nửa lời.

Tai thì vểnh cao lắng nghe từng câu chuyện của đám người lớn một cách tường tận.

Cũng chẳng ngoài mấy câu “đính hôn trước rồi bồi dưỡng tình cảm”, “kết hôn sớm rồi sinh con khi còn trẻ”...

Là một cô gái thế kỷ 21, Cố Dao Gia chẳng có bệnh gì ngoài sợ kết hôn và sinh con.

Sống ở Bắc Kinh đã đủ áp lực còn phải tiết kiệm mua nhà, kết hôn, sinh con, chi phí tăng lên chóng mặt, cô không dám nghĩ đến.

Quan niệm đã ăn sâu vào đầu thì khó mà thay đổi.

Giống như đám người lớn này từ nhỏ đã mặc định cô và Thời Quý Thanh là một cặp vậy.

Cho nên khi Ngụy Tố Mai hỏi họ định khi nào đính hôn thì Cố Dao Gia phá lệ nói trước cả Thời Quý Thanh: “Không được!”

Cả bàn người cùng buông đũa xuống.

Trước kia chỉ có Thời Quý Thanh là người từ chối nên nhà họ Thời cứ kéo anh ra khuyên bảo răn dạy.

Giờ đến lượt Cố Dao Gia từ chối khiến ai nấy đều không biết phản ứng ra sao.

Chẳng lẽ... Cố Dao Gia không thích Thời Quý Thanh nữa? Đã nhắm trúng người khác rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play