Không biết có phải do hành lang quá dài và tối tăm hay không, đến khi đi tới cửa phòng đầu óc Cố Dao Gia ngày càng choáng váng, hai chân như giẫm lên bông, cả người nhẹ bẫng chỉ cần không cẩn thận là có thể ngã nhào. Vì thế cô dựa sát hẳn vào người Thời Quý Thanh.
Trên đường Thời Quý Thanh đẩy cô mấy lần mà không đẩy ra được.
Người say rượu luôn vô lý như thế, cứ bám lấy anh không buông.
Cô dường như không giống với trước kia, tuy vẫn bám người nhưng đã bớt đi sự kiêu ngạo và dè dặt thay vào đó là một kiểu buông thả không thể nói rõ.
Trước kia cô chỉ giả vờ say cố tình ngã xuống một cách yếu ớt, thực chất đã chọn sẵn phương hướng để nhào thẳng vào lòng anh.
Đa phần anh đều tránh được nhưng cũng có đôi lúc cô đạt được mục đích.
Nhưng lần này thì khác, anh nhìn ra được là cô thực sự đã say.
Người giả vờ say sẽ không nói năng mơ hồ như thế này.
Thẻ phòng lướt qua khóa cửa, âm thanh điện tử vang lên đầy vui vẻ, cửa mở ra, Thời Quý Thanh dìu cô vào phòng tiện tay ném lên giường.
Cà vạt đã lỏng, anh dứt khoát tháo hẳn ra vứt sang một bên. Hai, ba chiếc cúc áo cổ sơ mi cũng được mở bung để lộ xương quai xanh trắng trẻo.
Anh chống tay lên hông, đứng bên giường nhìn cô chằm chằm. Ý định rời đi bị chuyện kỳ quặc vài tiếng trước đè nén khiến anh đứng ngẩn ra mất mười phút.
Vài tiếng trước Cố Dao Gia—người luôn bám anh nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn—bỗng dưng hôn anh trước mặt bao người.
Nhưng sau nụ hôn đó, thời gian như quay ngược lại hai mươi phút trước.
Và không ai chứng kiến cảnh họ hôn nhau cả.
Cố Dao Gia cũng mang bộ dạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời Quý Thanh tưởng đó là mưu kế của cô, câu nói định thốt ra lại đổi thành: “Đi kiểm tra camera giám sát.”
Thế nhưng dù xem lại mấy tiếng đồng hồ trước vẫn không có đoạn ghi hình nào quay được cảnh anh bị Cố Dao Gia cưỡng hôn.
Người xung quanh đều một mực khẳng định không biết gì cả.
Trong hai mươi phút lặp lại ấy, lời nói và hành động của Cố Dao Gia hoàn toàn khác biệt so với lần trước như thể... đã trở thành một con người khác.
Giống như anh bỗng dưng có thêm một đoạn ký ức.
Vì thế khi định đẩy cô ra, anh lại thay đổi quyết định.
Anh cúi đầu nhìn người nằm trên giường, khẽ ho một tiếng, có phần ngượng nghịu:
“Hôm nay tại sao cô lại cưỡng hôn tôi?”
Cố Dao Gia nằm úp trên giường giữ nguyên tư thế bị ném xuống, dang tay dang chân như hình chữ “Đại” chưa ngủ hẳn. Nghe thấy Thời Quý Thanh nói, cô mơ hồ đáp lại:
“Bởi vì... bởi vì em nói sai... hôn anh thì có thể làm lại một lần nữa...”
Cô úp mặt trong chăn, môi mấp máy, giọng nói mơ màng khiến người ta nghe không rõ chỉ lờ mờ bắt được hai chữ “làm lại”.
Thời Quý Thanh không nhận được câu trả lời rõ ràng thì không chịu bỏ qua. Anh vô thức tiến lại gần, một chân chống lên mép giường, thân người đè xuống, tay giữ lấy vai cô ép cô nằm thẳng ra.
Anh lại hỏi: “Tại sao lại hôn tôi?”
Lần này anh không dùng chữ “cưỡng” nữa.
Ánh đèn phía trên làm Cố Dao Gia chói mắt, cô đưa mu bàn tay lên che mi, bên tai là từng câu chất vấn lặp đi lặp lại thật khiến người ta phiền lòng.
Thế là cô dứt khoát kéo anh lại, nửa người đè lên, mí mắt nặng trĩu không buồn mở, bàn tay sờ soạng khắp mặt anh cuối cùng dừng lại ở viền môi.
Cô úp mặt lên ngực anh, bên tai là nhịp tim mỗi lúc một nhanh hơn.
Cố Dao Gia lầm bầm:
“Đừng hỏi nữa, hỏi nữa là em lại hôn anh đấy...”
Không nghi ngờ gì, câu nói này khiến Thời Quý Thanh hoàn toàn cứng họng.
Lần đầu tiên trong đời anh bị người ta đè nằm trên giường suốt mấy phút. Đến khi kịp phản ứng đẩy cô ra khỏi người, cô đã say ngủ ngon lành.
Lồng ngực anh phập phồng không ngừng, không rõ là vì tim đập quá nhanh hay do bị đè mà hơi thiếu dưỡng khí.
Tóm lại không hỏi được câu trả lời như mong muốn, Thời Quý Thanh cũng không có lý do để ở lại nữa. Anh lại tháo thêm một nút áo mở cửa rời đi.