“Không phải tôi! Tôi không làm gì cả!”
Cố Dao Gia nhướng mày, giữa mi tâm giật nhẹ: “……”
Suýt nữa! Suýt nữa thì lại rút dao rồi!
Bị vu oan mà miệng chỉ biết lặp đi lặp lại một câu như vậy thì ai tin cho được?
“Mọi người cũng thấy rồi đấy, chiếc khuyên tai trong túi cô ta giống với khuyên của tôi mà cái cô ta đang đeo lại không phải cái này. Hơn nữa đây là mẫu mới năm nay của DMI, cô ta chắc chắn không mua nổi.”
Tô Khanh Khanh: “Tôi không làm chuyện đó!”
Khóe miệng Cố Dao Gia co giật, lùi lại vài bước nhường “chiến trường” lại cho bọn họ.
Cô chỉ cần âm thầm đứng sau điều khiển cục diện làm một nữ phụ ác độc cũng đủ rồi.
Ly rượu uống cạn trước khi trọng sinh giờ uống lại vẫn thấy ngon miệng.
Không khỏi khiến cô nhớ tới vị chát nơi môi của Thời Quý Thanh, ánh mắt vô thức liếc về phía anh.
Vào lúc này lẽ ra Thời Quý Thanh phải ra mặt giúp Tô Khanh Khanh rồi.
!
Bàn tay đang lắc ly rượu của Cố Dao Gia chợt khựng lại giữa không trung.
Hai ánh mắt va chạm trong không khí, bầu không khí có chút kỳ dị.
Thời Quý Thanh vậy mà cũng đang nhìn cô.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy ngắn ngủi tới mức Cố Dao Gia còn tưởng mình nhìn nhầm. Sau đó Thời Quý Thanh vẫn đi theo kịch bản tiến lên mở miệng giúp Tô Khanh Khanh, chỉ là lời thoại thì có vẻ khác so với trong ký ức.
“Tiệc rượu này là do nhà họ Thời tổ chức, việc này nên để nhà họ Thời chúng tôi điều tra. Tôi hiểu rõ con người Tô Khanh Khanh, cô ấy sẽ không làm chuyện trộm cắp.”
Thời Quý Thanh nhanh chóng ra lệnh trích xuất toàn bộ camera giám sát từ đầu buổi tiệc.
“Không đúng…” Cố Dao Gia xoa huyệt thái dương hồi tưởng, “Đoạn này rõ ràng Thời Quý Thanh nói chiếc khuyên là do anh tặng, còn nói dối rằng cố ý chỉ tặng một chiếc cơ mà.”
Lúc đọc đến đoạn đó Cố Dao Gia từng nằm trong chăn cười đến đau bụng.
Nhà ai tốt tính lại tặng mỗi một chiếc khuyên tai? Lý do vớ vẩn thế mà cũng nói được.
Còn bây giờ lời thoại mới có vẻ có đầu óc một chút.
Nghe nói sẽ kiểm tra camera, Đường Thiến bắt đầu hoảng loạn.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nhìn về phía họ, Trình Xuyên Bách và Thời Quý Thanh thì đều đứng sau lưng Tô Khanh Khanh chống lưng cho cô ấy.
Ánh mắt hoang mang vì chột dạ, tay buông trước người nắm chặt đến mức đầu ngón tay đỏ ửng. Sau khi đảo mắt một vòng cuối cùng cũng tìm thấy Cố Dao Gia – người đang đứng tách biệt khỏi đám đông.
Như người đang trôi nổi giữa đại dương cuối cùng cũng tìm được khúc gỗ cứu mạng, ánh mắt cô ấy lập tức sáng rực.
Cô ấy vội vàng ngoắc ngoắc tay về phía Cố Dao Gia, miệng mấp máy ra hiệu: “Mau qua đây giúp tớ đi.”
Cố Dao Gia âm thầm thở dài nhấc chân tiến vào giữa đám đông, eo thon khẽ lắc, tà váy đỏ khẽ lay động cuộn lên một lớp sóng mê mị.
Trong tiểu thuyết nữ phụ cũng là một tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá – tất nhiên vẫn không thể so với nữ chính Tô Khanh Khanh.
Và đây mới chính là điều khiến Cố Dao Gia tức điên.
Một tiểu thư đàng hoàng lại đi cùng một người đàn ông hoàn toàn vô dụng như Trình Xuyên Bách bắt đầu từ hai bàn tay trắng, lãng phí cả tuổi xuân và sự nghiệp.
Đúng là nực cười!
Có lúc bực quá cô còn mò vào Weibo của tác giả để chửi một trận.
Cố Dao Gia đứng cạnh Đường Thiến, cô ấy lập tức ghé sát lại thì thầm: “Cậu nói xem Thời Quý Thanh có thật sẽ điều tra camera không?”
“Sợ gì, dù sao cái khuyên đó cũng không phải do cậu nhét vào túi cô ấy. Có trích xuất ra thì cũng có người khác chịu tội thay, cùng lắm là bắt cậu xin lỗi một câu.”
“Á—sao tớ phải xin lỗi cô ta chứ—”
“Vì cậu ngu.”
Cố Dao Gia chẳng buồn dài dòng với cô ấy. Trước kia đọc truyện cô đã mắng những nhân vật này không ít. Giờ chuyện xảy ra ngay trước mắt cảm xúc muốn mắng càng thêm mãnh liệt.
Nhưng cô vẫn phải kiềm chế lại, nhỡ đâu cái kỹ năng trọng sinh này có giới hạn lần dùng thì sao? Nhỡ đâu một ngày nào đó cô hôn Thời Quý Thanh đến tám mươi lần mà vẫn chưa quay lại được thì coi như xong đời?
Khó khăn lắm mới có được mạng sống thứ hai, cho dù chỉ là vai nữ phụ trong truyện cô vẫn muốn trải nghiệm cuộc sống giàu sang một lần.
Dù sao ở thế giới ban đầu cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé chịu áp bức đủ đường từ sếp.
Vả lại những ngày ngoài kịch bản mới thực sự là cuộc sống của cô.
Vậy nên vẫn phải từ tốn thận trọng.
Trong truyện Cố Dao Gia là người cao ngạo.
Từ nhỏ cô đã thầm yêu Thời Quý Thanh, xem anh là bạn đời tương lai. Hai nhà môn đăng hộ đối, từ bé đã là cặp đôi “được cha mẹ định sẵn”.
Sự xuất hiện của Tô Khanh Khanh đã phá vỡ tất cả những ảo tưởng đẹp đẽ ấy.
Cho dù trước khi Tô Khanh Khanh xuất hiện Thời Quý Thanh cũng chưa từng đối xử tốt với cô.
Cố Dao Gia hận Tô Khanh Khanh. Hận cô ấy chẳng có gì trong tay mà lại chiếm được trái tim Thời Quý Thanh.
Sau đó hai nhà họ Cố và Thời tan vỡ, bản thân cô cũng vì Thời Quý Thanh mà chết.
Dù đó là do cô tự làm tự chịu gây ra bao nhiêu chuyện thất đức.
Về sau khi biết được thân phận thật sự của Tô Khanh Khanh, Cố Dao Gia vẫn thấy cô ấy không xứng với Thời Quý Thanh.
Nói tóm lại truyện này từ nam nữ chính đến nam phụ nữ phụ ai cũng toàn là “não yêu đương”.
Đường Thiến – kẻ luôn đi theo Cố Dao Gia cũng là đứa đầu óc không sáng sủa, bị người khác xúi giục làm không ít chuyện xấu nhiều lần bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.
Bị Cố Dao Gia mắng là ngu cũng chẳng giận, chỉ đỏ mặt gấp gáp hỏi: “Nếu thật sự bị tra ra, tớ chỉ cần xin lỗi cô ta thôi à?”
Cố Dao Gia cảm thấy cô ấy đúng là ngu hết thuốc chữa.
Theo kịch bản cũ Đường Thiến cuối cùng cũng phải xin lỗi.
Cố Dao Gia nghĩ ra một cách: “Hay là nhân lúc này cậu nói cậu tìm được chiếc khuyên tai rồi chủ động xin lỗi trước đi.”
So với bị Thời Quý Thanh ép xin lỗi thì cách này vẫn tốt hơn.
Hai người cứ thế thì thầm to nhỏ, Cố Dao Gia sau khi nói xong thì cho cô ấy thời gian suy nghĩ.
Lưng cô thẳng tắp, mí mắt hơi rủ khẽ nâng lên—lại một lần nữa đụng phải đôi mắt dài hẹp tà mị.
Thời Quý Thanh lại đang nhìn cô.
Thật kỳ lạ.
Theo lý mà nói Thời Quý Thanh nên rất ghét Cố Dao Gia mới đúng.
Vậy nên Cố Dao Gia cảm thấy hành động của anh thật khó hiểu.
Chẳng lẽ là vì mình đã hôn anh rồi bị anh biết được?
Ngay lập tức Cố Dao Gia phủ nhận khả năng này.
Đặc điểm của kỹ năng trọng sinh chính là—
Mọi người đều quay về thời điểm trước khi chuyện xảy ra bao gồm cả ký ức. Như vậy cô mới có thể đi lại đúng theo kịch bản đưa cốt truyện về đúng quỹ đạo.
Nếu có người giữ lại ký ức trước khi trọng sinh thì cái kỹ năng này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai người nhìn nhau suốt hơn năm giây, Cố Dao Gia nghĩ ngợi, vẫn nên giữ đúng hình tượng nhân vật, cô khẽ nheo mắt ném cho anh một ánh mắt quyến rũ.
Dù sao Thời Quý Thanh trông cũng rất đẹp trai, nếu không thì cô cũng chẳng muốn “cắn” anh.
Giả vờ làm nữ phụ si tình một chút cũng không quá mất mặt.
Thời Quý Thanh hơi sững người, hiển nhiên không ngờ cô lại có hành động khiêu khích ngay giữa nơi công cộng. Hai giây sau anh khẽ cau mày, nét mặt như thể đã đoán trước được, hơi ghét bỏ rồi dời mắt đi.
Chậc, cái người này đúng là…
Cố Dao Gia lầm bầm mắng nhỏ, người chủ động nhìn cô trước là anh, bị trêu chọc không chịu nổi lại còn quay ra chê cô.
Lăn lộn trong giới tiểu thuyết gần mười năm, kiểu đàn ông nào Cố Dao Gia chưa từng đọc qua?
Tuy ngoài đời vẫn là “con gái nhà lành chưa từng yêu đương” nhưng lý thuyết thì phải gọi là đầy mình.
Dù sao cô với nam phụ cũng là mối quan hệ dây dưa không dứt, thỉnh thoảng trêu một chút cũng đâu sao.
Trong lúc đầu óc đang bay nhảy, Đường Thiến bất ngờ lên tiếng: “Bạn tôi vừa nhắn là nhặt được chiếc khuyên còn lại của tôi trong nhà vệ sinh…”
Cô ấy ngập ngừng giây lát, sau một hồi lưỡng lự thở dài một hơi: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô.”
Nữ chính “bạch liên hoa” đương nhiên rất nhanh tha thứ.
“Không sao không sao, tôi cũng không biết khuyên tai trong túi mình từ đâu ra nữa. Nhưng may là cô đã tìm được rồi.” Cô ấy quay sang nói với Thời Quý Thanh: “Vậy thì không cần làm phiền anh Quý Thanh nữa để họ khỏi phải tiếp tục tra camera, chắc họ cũng mệt rồi.”
Thời Quý Thanh dịu dàng gật đầu: “Được.”
Đúng lúc đó Trình Xuyên Bách xuất hiện khoác tay Tô Khanh Khanh, hai người đi qua một bên thì thầm to nhỏ.
Dù không nghe rõ Cố Dao Gia cũng biết họ đang nói gì.
Tranh thủ lúc mọi người đang tranh cãi, Trình Xuyên Bách đã tìm được một đối tác đầu tư tiềm năng. Sau khi giới thiệu xong dự án, đối phương tỏ vẻ hài lòng và muốn hợp tác.
Đây chính là ý nghĩa thật sự của buổi tiệc hôm nay.
Sự nghiệp của Trình Xuyên Bách sắp bước sang một trang mới.
Không hiểu đầu óc Thời Quý Thanh nghĩ gì mà lại giúp tình địch tìm mối đầu tư.
Khi kịch chính kết thúc, buổi tiệc cũng đi vào hồi kết.
Cố Dao Gia uống hơi nhiều, Đường Thiến kiếm cớ đẩy cô cho Thời Quý Thanh rồi chuồn mất.
Thật ra cô cũng không say, chỉ là hơi đau đầu.
Tầng trên có phòng nghỉ, cô hoàn toàn có thể gọi phục vụ đưa lên đó nghỉ ngơi.
Thấy Thời Quý Thanh vẫn đứng chờ, Cố Dao Gia liền nghĩ, sao không giả vờ yếu đuối một chút theo đúng kịch bản để anh đưa mình tới khách sạn?
Dù sao cũng sẽ bị từ chối thôi.
“Thời Quý Thanh.” Cô gọi đầy đủ tên anh.
Gọi mỗi “Quý Thanh” nghe hơi kỳ kỳ.
Giọng cô hơi ngà ngà, nói như líu lưỡi, mềm mại như mưa phùn Giang Nam vừa tạnh.
“Nói đi.” Anh đáp, giọng không có cảm xúc gì.
“Em hơi say... anh có thể giúp em đặt một phòng... rồi dìu em qua đó không?”
“Cô có thể nhờ—” Anh đang nói nửa chừng thì đột nhiên đổi ý, “Được.”
“Vậy em đi tìm—Hả?”
Gì cơ, sao anh lại đồng ý?
Không phải lẽ ra anh phải lạnh lùng bảo “Lại định giở trò gì đây” rồi đút tay túi quần rời đi à?
“Tìm ai?” Thời Quý Thanh đã bước đến bên cô, đứng cạnh, tuy mày hơi cau lại nhưng tay vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, “Đi thôi.”