Con thỏ xám kia nặng chừng bảy tám cân, Tân San Tư dùng dây leo cột chặt chân nó, nhét vào túi, rồi đặt gạo với mì lên trên. Có được thu hoạch, lòng nàng hân hoan gấp bội. Thế nhưng mãi đến khi mặt trời ngả về tây, nàng vẫn chưa bắt thêm được con thứ hai. Bụng đói đến nóng ran, nàng bèn đi tìm suối núi, vốc mấy ngụm nước lạnh uống vào, sau đó ngồi xổm nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị xuống núi.

Tối nay có thỏ ăn, nàng sẽ không phải nhịn đói. Tâm tình tuy chưa gọi là vui vẻ, nhưng cũng không đến mức tồi tệ. Nàng xách túi ném lên vai, tay phải cầm gậy, định rời đi thì chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt...

“Có... có ai không… Có người ở đó không?”

Ai? Tai mắt nhạy bén, Tân San Tư quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm, nhưng dưới chân vẫn chưa động. Giọng kia là nữ tử, nàng hơi do dự.

“Có người không? Cứu mạng a...”

Tân San Tư cười khổ. Nàng còn do dự gì nữa? Với hoàn cảnh của nàng hiện tại, lẽ nào có thể tệ hơn sao? Thế là nàng bước chầm chậm về phía phát ra tiếng gọi. Trong lòng rất rõ, nếu đối phương chỉ là người bình thường, bị kẹt ở núi rừng một đêm thì e rằng không giữ được mạng.

Leo lên triền đá, nàng liền trông thấy một cái bẫy sập.

“Cứu ta… làm ơn cứu ta…” Thanh âm nghẹn ngào, tuyệt vọng đứt quãng.

Cách bẫy năm sáu bước, nàng cúi đầu nhìn xuống. Một tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt tròn mắt to, trắng trẻo dịu dàng, không giống nữ tử nhà nông. Song bên cạnh nàng lại có giỏ mây đựng nấm, hiển nhiên nhà nàng gần đây.

“Cầu xin tỷ cứu ta…” Trông thấy là nữ nhân, cô nương kia như nhẹ bớt nỗi lo, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn, tay vịn vách hố gắng bò lên. Chân phải nàng bị bẫy thú kẹp chặt, máu thấm đỏ cả mặt giày.

Dưới đáy hố đầy dây leo khô cùng cành gãy. Tân San Tư liếc qua mấy cây nấm vương vãi một góc, bèn đặt túi xuống, đưa gậy dài cho cô nương kia: “Nắm chắc, tỷ kéo muội lên.”

May mắn cái bẫy này không sâu, bằng không phải đi tìm thêm dây mới kéo nổi.

“Đa tạ… đa tạ tỷ.” Cô nương tay thon, nắm chặt lấy gậy, xấu hổ nói: “Muội... hơi nặng một chút.”

Không sao, nàng rất khỏe. Tân San Tư hít sâu, dồn sức kéo. Chờ đầu người nhô lên khỏi miệng hố, nàng nắm lấy cánh tay đối phương, một kéo là được.

“Hu hu... dọa ta sợ muốn chết…” Cô nương quỳ sụp xuống đất òa khóc, “Ta còn có bà, không thể bỏ bà lại một mình trên cõi đời này…”

Đã cứu thì cứu cho trót, Tân San Tư cúi xuống xem xét chân phải nàng. Bẫy thú không quá phức tạp, giống như bẫy chuột, chỉ cần bẻ ra là được.

“Muội tên gì?”

“Ân nhân, tiểu nữ họ Lý, gọi là Mãn Tú...” Mãn Tú hít mũi, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Tân San Tư tháo bẫy, thở một hơi, gỡ luôn dây leo vướng trên giày thêu của nàng: “Muội một mình vào núi, sao không rủ tỷ muội đi cùng?”

Mãn Tú cắn môi, cố chịu đau, giọng nhỏ như muỗi: “Muội… muội không có tỷ muội.”

Tân San Tư nghe ra có nỗi niềm khó nói, không gặng hỏi, chỉ nhẹ giọng: “Nhà muội ở dưới chân núi, trong thôn đó sao?”

“Dạ, ở cuối thôn.” Mãn Tú lật người nhìn nàng: “Tỷ không phải người trong thôn.”

“Không phải, ta chỉ đi ngang qua thôi.” Nàng nói rồi cầm gậy nhảy xuống hố, nhặt lại mấy cây nấm, bỏ vào giỏ, đeo lên lưng. Dùng gậy đập chỗ lõm nơi miệng hố để làm điểm tựa, nàng chống lên, bước ra khỏi hố.

Mãn Tú áy náy, đi theo phía sau: “Ân nhân, thật ra giỏ nấm không quan trọng đâu, bỏ đi cũng được.”

“Từng đó nấm cũng không phí công.” Tân San Tư lấy nấm ra khỏi giỏ, bỏ túi của mình vào trong, rồi lại xếp nấm phủ lên trên: “Đúng rồi, ta tên San Nương. Nhà muội chỉ có muội với bà?”

Mãn Tú “ừm” một tiếng, đưa tay lau mồ hôi trán, gương mặt đầy u sầu: “Cha muội mất sớm. Bà nội nuôi muội từ nhỏ đến lớn, mấy năm nay một tay bà chăm sóc muội. Muội... muội không thể để xảy ra chuyện được.”

Nói cha mất sớm, lại không nhắc đến mẹ, trong nhà lại chỉ có bà cháu, San Tư đã hiểu đại khái. Nàng nói: “Muội đeo giỏ, tỷ cõng muội xuống núi.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, nàng thở dài, “Hôm nay xem ra phải làm phiền muội thu lưu tỷ một đêm rồi.”

Nghe vậy, Mãn Tú vội nói: “Nhà muội có phòng, tỷ muốn ở bao lâu cũng được. Nếu không gặp được tỷ, e rằng hôm nay muội đã chết mất rồi…” Nàng nhìn nàng với ánh mắt biết ơn, lời nói yếu hẳn đi: “Thật lòng cảm tạ tỷ…”

“Không cần khách sáo.” Tân San Tư nhấc giỏ lên giúp nàng đeo, rồi ngồi xổm xuống, đưa tay về phía sau lưng.

Mãn Tú nhìn dáng người nàng mảnh khảnh, trong lòng có phần áy náy, thầm trách bản thân sao không ăn ít đi chút nữa.

“Muội… nặng lắm…”

“Muội như vầy mới vừa, gầy quá cũng chẳng đẹp. Trời sắp tối rồi, chúng ta mau xuống núi thôi.”

Đúng đúng, bà đang đợi nàng ở nhà. Mãn Tú không dám trì hoãn, hai tay vòng qua vai ân nhân, rướn người lên. Tân San Tư cõng nàng dậy: “Muội chỉ đường đi.”

“Bên kia…”

“Ngón chân còn cử động được không? Nếu không thì phải mau tìm đại phu.”

“Có thể... a!” Mãn Tú thử động, đau đến méo cả mặt: “Hình như còn cử động được.” Nàng cố chịu đau, nhẹ nhàng nhúc nhích đầu ngón chân, xác nhận: “Còn động được.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Trên đường họ nghỉ ba lần, cuối cùng cũng xuống núi, mặt trời đã ngả tây.

“Nhà muội ở đâu?”

“Kia kìa…” Mãn Tú thấy tường viện nhà mình, ngập ngừng một chút rồi nói: “Bà ta tính tình hơi nghiêm, không hay cười. Nhưng bà nhất định sẽ rất vui khi biết tỷ đã cứu muội. Tỷ... tỷ đừng hiểu lầm.”

“Không đâu.” Tân San Tư hiểu rõ. Một góa phụ nuôi cháu gái, nếu không cứng rắn một chút, e khó sống yên ổn trong thế đạo thế này.

“Bà ta vất vả lắm. Ngày ngày mua heo, nuôi heo, cách hai ngày lại mổ heo đem bán ngoài chợ...” Giọng Mãn Tú đầy thương xót, “Chuyện trước đây vốn đều do cha ta làm. Sau khi cha mất, bà thay cha, tay dao tay thớt, ba tháng đã béo lên vì ăn heo. Trong thôn có vài kẻ lêu lổng thường hay lảng vảng trước cửa, bà ta liền ôm củi lửa ra đứng canh ngay cổng.”

“Muội là do bà nuôi lớn.” Tân San Tư vừa dứt lời, liền thấy một lão phụ vẻ mặt hung dữ hầm hầm chạy tới.

“Tú Nha!” Lão phụ nhíu mày, sắc mặt trầm lạnh, trông dữ tợn vô cùng.

Mãn Tú trong lòng hoảng hốt, rụt cổ: “Bà…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play