“Ngươi cũng không kém.” Lê Nhất chăm chú nhìn gương mặt Phàm Thanh, trong lòng không khỏi cảm thán. Cùng là ăn cơm lớn lên, sao Phàm Thanh lại khác biệt đến thế?
Hai tròng mắt đen láy hơn người, làn da trắng như sứ, môi đỏ vừa đủ—tựa đóa hồng mai chớm nở giữa mùa tuyết lạnh. Toàn thân hắn như ngọc ôn nhuận, lại mơ hồ toát ra một cỗ khí chất thần bí khó nói nên lời.
Cảm giác ấy nhàn nhạt mà sâu, như có như không, nhưng đủ khiến người ta mê muội, không nhịn được muốn chạm vào, muốn nhìn sâu thêm, rồi lại sợ mình không kìm được mà sa vào.
“Ngươi vẫn muốn làm Đại tướng quân sao?” Phàm Thanh trêu chọc, “Hay thử xem làm Lạt Ma thế nào?”
“Lạt Ma là ai cũng làm được à?” Lê Nhất khoanh tay cười nhạt, “Ta có chí hướng của ta.”
Dẫu biết rõ hiện tại khó lòng tòng quân, hắn cũng không có ý từ bỏ. Không làm được Đại tướng quân, hắn càng phải bảo vệ Võ Lâm thôn thật tốt, cùng thôn dân một lòng gây dựng cơ nghiệp.
Hai người còn chưa nói chuyện được bao lâu, Nhất Giới Lâu đã gửi một phong thư đến Võ Lâm thôn. Tân San Tư xem xong, chân mày nhíu chặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT