Tần Thanh Dao lặng lẽ nghe, sống mũi bất chợt cay xè, cảm xúc dâng trào khiến đôi mắt hắn bất giác hoe đỏ. Thản Châu Lê gia... đó mới là nhà hắn. Nếu không vì đám cầm thú tham lam vô độ kia, hắn đã không phải gánh chịu kiếp số tan nhà nát cửa từ trước khi chào đời. Mẹ hắn cũng đã chẳng phải sống dằn vặt trong hối hận cho đến tận khi lìa đời, vẫn chưa từng tha thứ cho chính mình.
Mông Diệu chậm rãi nói:
“Đông Tuyết Nghi sinh trưởng tử cho Thích Ninh Thứ – đứa trẻ ấy, mười tuổi trở đi vẫn luôn được hắn mang theo bên mình nuôi dưỡng.” Hắn ngẩng mắt nhìn Mông Ngọc Linh đang hai tay móc họng, mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu không phải người của Bổn vương cùng Lê Thượng ra tay nhanh, ba mẹ con bọn họ sớm đã bị đưa đi rồi.”
“Ọe…” Mông Ngọc Linh gập người, nôn ra một ngụm lớn, thở dốc ghé vào mép giường. Bà tử bên cạnh thấy thế muốn tiến lên đỡ nàng, nhưng bị lưỡi dao kề cổ, chỉ dám đứng yên, không dám động đậy. Ba Đức liếc xéo Tần Thanh Dao đang muốn bước lên, thấy hắn biết điều mà dừng lại, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Mông Diệu liếc nhìn đám chất nhầy vấy bẩn dưới chân, ánh mắt rồi lại quay về khuôn mặt trắng bệch của Mông Ngọc Linh, giọng điềm nhiên như không:
“Mục Khôn mang huyết mạch của ngươi, bị phế bỏ chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Ngươi… nói bậy!” Mông Ngọc Linh đôi mắt đỏ ngầu, tay phải siết chặt mép giường, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT