Hiện giờ, Mông Diệu đã phần nào tin tưởng suy đoán của Lê Thượng — rằng Hứa Tư Cần thật sự đã luyện thành dược dung hợp tinh nguyên. Bằng không, một người sắp chết đến nơi, lấy đâu ra chí lớn bừng bừng đến vậy?
Hắn lạnh giọng cười:
“Cô mẫu, đã đến nước này, không cần giả vờ diễn trò với bổn vương nữa. Bổn vương cũng chẳng có thời gian rảnh để bồi người giả nhân giả nghĩa.”
“Vương gia, công chúa vẫn đang bệnh nặng, ngài…” Một bà tử định bước lên can ngăn, chưa kịp nói dứt câu đã bị Ba Đức đứng sau đá thẳng vào chân, ngã sụp xuống đất. Ba Sơn lập tức rút đao, lưỡi kiếm lạnh buốt kề sát cổ bà ta, cảnh cáo:
“Vương gia chưa hỏi, ngươi liền ngậm miệng lại.”
Nước mắt lã chã rơi theo đuôi mắt, Mông Ngọc Linh thở dốc từng hơi khó nhọc, gắt gao nhìn Mông Diệu. Một lúc lâu sau, nàng mới run giọng nói, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng:
“Ngươi cứ giết ta đi, giết ta, coi như vì phụ vương ngươi mà báo thù.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play