“Không cần, trong góc kia có phải dầu cây trẩu bố không?” Tân San Tư tháo sọt xuống, chuẩn bị dùng dầu cây trẩu bố bọc kín thư, đặt ở đáy sọt.
Nam tử thấy nàng cẩn thận trải miếng vải bố, trong lòng đã đoán được phần nào. Lăn lộn nhiều năm, hắn biết rõ ai là người không nên chọc. Hắn nói: “Dầu cây trẩu bố đó là ta lấy được từ một sạp hàng, nếu cô nương cần, ta có thể cắt cho một thước.”
“Một thước thì được.” Tân San Tư cúi đầu nhìn lại quyển thư, gật đầu.
Nam tử mượn kéo từ tửu phường, cắt cho nàng một thước dầu cây trẩu bố, còn chủ động giúp nàng bọc gọn chồng thư, vừa làm vừa nhỏ giọng nói: “Đừng thấy ta bộ dáng chẳng ra gì, ta chưa từng trộm cắp thứ gì của nhà ai. Mấy năm nay, người Mông quật khởi, trong phủ các nhà giàu có không ít thư sách bị tuồn ra ngoài. Có nơi không dám giữ, có nơi thì ép giá xuống tận đáy. Mấy văn một quyển, ta còn xót chẳng nỡ bán.”
Tân San Tư nghe, không nói gì. Nàng lót một lớp y phục ở đáy sọt, đặt quyển thư lên trên, sau đó mới cất các vật dụng khác vào. Lúc này chiếc sọt đã chất đầy. Nàng lấy một mẩu bạc vụn đưa cho chủ quán.
Nam tử nhận lấy, cân thử trong tay rồi cười híp cả mắt: “Cô nương còn cần thêm gì nữa không? Ta có thể tặng thêm cho một món.”
Tân San Tư đưa mắt nhìn về phía một chiếc giỏ nhỏ làm bằng mây, viền vải khâu xinh xắn, nhưng chỉ đựng vừa ba cái bánh bao, không thực dụng lắm. Nàng chỉ tay: “Lấy cái kia đi.”
Nam tử cầm lên đưa qua: “Cô nương đi đường bình an.” Cái giỏ này để ở sạp đã nửa tháng, chẳng ai ngó ngàng. Nếu trong nhà hắn có một đứa con gái, hắn đã để dành làm quà rồi. Tay to chút cũng vừa để bé con xách theo, thật đáng yêu!
Tân San Tư nhẹ nhàng đeo sọt lên vai, xách theo chiếc giỏ nhỏ rời đi. Trên đường thấy người bán trái dại, nàng hơi thèm, bèn mua một ít bỏ vào trong giỏ.
Rời Vu Ninh huyện, nàng đi về hướng tây. Lạc Hà Thành nằm về phía đông bắc Phạm Tây Thành, trước mắt nàng cần đi vòng ra khỏi Hoằng Giang Thành.
Việc tân lang của Đan Hồng Nghi bị bắt ở Hoài Sơn Cốc đang xôn xao, tin đồn lan truyền khắp nơi. Chiều tối tại bến đò Hoằng Giang, mấy người đang chờ thuyền cũng bàn tán không ngớt.
“Chuyện này ghê thật, ta thấy Đan Hồng Nghi cũng đáng nể. Phương trượng chùa Nhất Phương và Phượng Ngọc chân nhân còn phải chờ đến xế trưa mới dám xuống núi.”
“Ngươi nể phục Đan Hồng Nghi, ta thì khâm phục lòng dạ Nga Mi. Lần này Nga Mi đến không ở lại khách viện của Hồng Đại Cốc, hẳn là Đan Hồng Nghi hiểu rõ nguyên do. Hồng Đại Cốc mấy năm nay luồn cúi không ít, muốn làm cái gì, ta nhìn là biết.”
“Hồng Đại Cốc muốn làm gì, Nhất Giới Lâu sao không biết? Chưởng quầy Văn kia là đệ tử của Phong Nhân sư thái – sư thúc của chưởng môn Dụ Ninh phái Nga Mi đấy.”
“Hồng Đại Cốc giờ muốn qua mặt Nga Mi e là khó, nhưng ta nghe nói Đan Hồng Nghi đang tìm chồng cho con gái.”
“Các người đoán xem, mỹ nhân ấy cuối cùng rơi vào tay ai?”
“Đoán gì mà đoán, có khi rơi vào ổ chăn nhà ta cũng nên, ha ha...”
Tân San Tư bước tới, ngẩng đầu nhìn giang nước mênh mông. Bên kia bờ là địa giới Lư Dương Thành. Nàng vừa đứng yên, sau lưng đã có tiếng bước chân, nàng không ngoái đầu lại, nhưng đã có người lên tiếng.
“Là người của Nhất Kiếm Sơn Trang.”
“Người dẫn đầu lớn lên tuấn tú thật, đó có phải là thiếu chủ Cố Minh Diệc?”
“Phải đó, ta gặp hắn năm ngoái ở Phong Đà Thành.”
Tiếng bàn tán mau chóng lắng xuống, nhưng trong lòng Tân San Tư lại lặng lẽ thở dài. Thể chất gì thế này? Nam ba Phương Thịnh Lệ nàng đã từng gặp, nữ phụ số ba Văn Minh Nguyệt cũng vừa chạm mặt sáng nay, giờ lại tới nam nhị rồi.
Trong nguyên tác Tuyết Du Nghênh Dương Truyện, nếu Mông Diệu là con ruột của tác giả, thì Cố Minh Diệc nhất định là đứa con cưng của trái tim. Hắn si tình với Đàm Tư Du, hết lần này đến lần khác bỏ lỡ, cuối cùng còn bị Mông Diệu lợi dụng, suýt nữa giết chết đại đệ tử trụ trì Thiếu Lâm – Cô Sơn.
Haiz… Tân San Tư khẽ thở ra, nàng chỉ là người qua đường Giáp thôi mà… Người qua đường Giáp, người qua đường Giáp hạng ba, đi ngang những câu chuyện của vai chính, sau đó phủi mông mà đi, không vương chút bụi trần.