Tây Uyển, ánh nắng kim xán xuyên qua cánh cửa, rọi vào thân ảnh một phụ nhân đang quỳ tụng kinh trước tượng Phật.
Phụ nhân ấy da dẻ trắng bệch, quầng mắt hơi thâm, song nơi đuôi mắt lại không một nét nhăn, mái tóc đen dài chỉ được buộc hờ bằng một sợi vải thô. Bà chính là Mông Ngọc Linh, mẹ của Mục Khôn, cũng là chủ nhân của Ngọc Lăng Cung.
Giữa tiếng mõ trầm đều, một bà tử người Mông vóc dáng cao lớn, sắc mặt dữ dằn vội vã bước vào, không chút e dè trước tượng Phật tôn nghiêm, khom người bẩm báo sự vụ tại Thiện Dũng Đường.
Mông Ngọc Linh vẫn đều đều gõ mõ, miệng niệm kinh, thần sắc như không nghe không thấy.
Bẩm xong việc, bà tử kia khẩu khí mang theo vẻ bực dọc:
“Đêm qua Quận hầu vẫn rất cao hứng, trước sau đòi nước bốn lần. Nô tỳ nghe người trong viện nói, hình như là nha đầu Lê Hoan sau khi tỉnh dậy đã hoảng hốt khi nhìn thấy tay cụt của Quận hầu, khiến ngài tức giận phát tác.”
Mõ vang một tiếng trầm trầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play