Hắn cũng rõ điều đó. Hứa Vĩ Giang hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. “Phải nghĩ cách thôi, tìm một biện pháp qua mặt cho yên chuyện.”
“Biện pháp gì?” Hứa Vĩ Hải nóng ruột chờ đợi, hắn vốn không nghĩ ra cách nào vừa tránh được việc phải mua mảnh đất ở Thịnh Nhiễm sơn, lại vừa không đắc tội với quan nha.
Đi qua đi lại hơn chục vòng, giữa hàng chân mày Hứa Vĩ Giang càng lúc càng hằn sâu nếp nhăn, miệng lẩm bẩm mắng Tống gia: “Cái gì mà sống an ổn, không nên dây vào Lê Thượng... Mẹ nó, Lê Thượng chẳng buồn nhìn đến cửa nhà bọn họ, mà bọn họ cứ tưởng mình nói năng khéo léo lắm...”
Giữa trưa hôm sau, bên ngoài vang lên tiếng xe bò lộc cộc, sáu vị lão nhân dáng vẻ tiều tụy ngồi chen chúc phía sau xe, chậm rãi lăn bánh qua Đại Thạch. Có một thiếu niên nhận ra người trên xe, bỗng òa lên khóc, xách rổ chạy như bay đến. Người đánh xe vội ghì cương trâu, thiếu niên ôm chặt thành xe, nước mắt giàn giụa nhìn vị lão giả tóc bạc hoa râm.
Lão giả dơ dáy bẩn thỉu, hai mắt vẩn đục đầy mờ mịt, mím môi không nói, chỉ khẽ xoa đầu đứa cháu lớn. Bên cạnh, hai trung niên cũng lau nước mắt, nửa đời trầm luân tưởng chẳng còn cơ hội bước ra chốn lao ngục tăm tối, nào ngờ liễu rũ hoa nở, vận số xoay chuyển.
Đại Thạch tập trung rất nhiều dân Tuân gia truân, thấy mấy vị phu tử trở về, đều vui mừng khôn xiết. Có người mang nước, người lấy bánh, người đưa quả khô đến xe bò. Chủ quán thịt heo cũng vung đao xương, gói toàn bộ số thịt còn lại trong quán, dùng dây cỏ thắt nút, xách ra ngoài, giọng khàn đặc: “Trở về là tốt rồi, trở về được là tốt rồi…”
Một đứa trẻ lanh lợi vừa chạy vừa hét to khắp làng: “Phu tử về rồi! Phu tử đã trở về rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT