Mãn Tú có chút vui mừng vì hôm nay kịp đưa cho San Nương hai bộ xiêm y:
“Ta nhớ trong nhĩ phòng còn có một bình gốm nhỏ đựng chỉ.”

Lý bà nói:
“Là bình cha ngươi dùng mỗi lần lên núi săn thú để mang theo chỉ khâu. Ngươi đi lấy ra đi. Tranh thủ trời còn sớm, ta ghé đầu thôn nhờ Nhị Cường trông giùm hai ngày, cho heo gà ăn giúp. Trứng gà nhặt được cứ để cho hắn.”

Mãn Tú kéo San Nương vào phòng, cầm theo đèn dầu bước vào nhĩ phòng.

Nhĩ phòng nhỏ hẹp, trong phòng chất đầy nông cụ và những vật dụng lặt vặt. Trải qua nhiều ngày như thế, lòng Tân San Tư không còn mơ hồ. Nàng thích cuộc sống yên ả tại Lý gia, nhưng nghĩ đến lúc phải rời đi, lại có chút nhẹ nhõm trong lòng. Hôm nay đã là mùng bảy tháng Tám, nàng không biết đến khi nào bản thân sẽ phát tác.

“San Nương…”
Chiếc bình gốm lớn hơn cái chén một vòng đặt ở góc tường. Mãn Tú chen qua lấy, rồi quay đầu hỏi:
“Về sau tỷ còn nhớ ta không?”

“Nhớ chứ.” Tân San Tư không do dự đáp.
Lý gia bà cháu là những người đầu tiên nàng gặp được sau khi đến thế giới này, thiện lương chân thật, sao có thể quên:
“Khắc sâu trong tim.”

Mãn Tú như không muốn để lộ vẻ yếu đuối, ôm chặt bình gốm quay lưng lại:
“Vậy sau này tỷ có quay lại thăm ta không?”

“Nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ về thăm muội và bà.”

Mãn Tú khịt khịt mũi, xoay người, trong mắt ánh lên giọt lệ long lanh, nhìn nàng đứng cách mấy bước, khẽ hỏi:
“Tỷ năm nay bao nhiêu tuổi?”

Câu hỏi này khiến Tân San Tư hơi khựng lại một chút, đáp:
“Mười tám.”

“Vậy thì chúng ta nói rõ đi…” – Mãn Tú cố kìm nước mắt, giọng nghèn nghẹn –
“Cả đời này, làm tỷ muội.”

Tân San Tư cũng đỏ hoe mắt, giọng mũi nghèn nghẹn:
“Được.”

Hai người cùng ôm bình gốm ra khỏi nhĩ phòng, Mãn Tú đem nó súc sạch trong bếp, lau khô, rồi cẩn thận bỏ muối hột, một vại mỡ đông, hai đoạn rau cần muối vào trong, sau đó đổ thêm ít gạo rang. Kế đó nàng lại chạy sang đông phòng, lục tìm một bộ áo cũ không mặc.

Vừa bận rộn, nàng vừa lải nhải dặn dò:
“Tỷ lớn lên đẹp như vậy, ra ngoài phải tránh xa mấy kẻ mắt láo liên. Lòng người hiểm ác lắm, như mẹ ruột ta – Đường Mai Nương – hại ta cũng không chút nương tay. Tỷ nhất định phải cẩn thận, biết không?”

“Ta biết.” – Tân San Tư giúp nàng trét kín miệng bình –
“Còn chuyện hôn sự của muội, cũng phải thật thận trọng.”

“Yên tâm.” – Mãn Tú cột chắc bình gốm rồi xách thử –
“Hơi nặng chút thôi, tỷ cao lớn, xách được mà.”
Nói rồi chạy đi lấy cái giỏ tre:
“Dùng tạm cái này. Ta sẽ nhờ bà nội mua lại cái mới. Bây giờ ta cũng có hòm đựng đồ trang sức rồi.”

“Được.” – Tân San Tư bật cười.

Lý bà từ ngoài trở về:
“Ta vừa nhào bột, sắp hấp hai lồng bánh bao.”

“Được, lát nữa con xào thêm chút dưa muối nữa là xong.”
Mãn Tú áp sát bà nội thì thầm:
“Lần này đi Xương Hà trấn, mấy món quý của con… người có mang theo không?”

“Không mang.” – Lý bà lắc đầu.
Đường bình yên còn đỡ, nếu không yên ổn, lỡ đâu bị cướp sạch thì sao? Vì vậy bà đã sớm thu dọn toàn bộ đồ quý, để lại hết cho cháu gái.

Tân San Tư lặng lẽ tránh đi, xách giỏ tre vào tây phòng. Mấy hôm nay nàng cũng không rảnh rang. Bộ đồ mặc lúc xuyên qua đã bị xé ra làm đế giày.

Yếm bốn chiếc, quần đùi sáu cái…
Đồ Mãn Tú may hộ, cả những váy áo nàng mua về, còn có vài bộ vẫn chưa kịp mặc, đều được gấp gọn, chia làm hai túi nhét vào giỏ tre. Vòng tay vàng đeo trên tay không rơi ra, còn đôi bông tai hình hoa đinh hương bằng vàng…

Nàng vốn định để lại cho Mãn Tú.

“San Nương…” – Mãn Tú bước vào, thấy giỏ tre gần đầy, liền đưa tay ra, năm ngón tay hé mở, trong lòng bàn tay là một thỏi bạc nhỏ:
“Cái này cho tỷ.”

Tân San Tư lập tức đỏ hoe mắt, liếm môi, cố nén nghẹn:
“Muội cất đi đi. Đôi bông tai vàng ta vẫn giữ lại cho muội mà.”

“Thỏi bạc này cũng phải cầm.” – Mãn Tú nhấp môi, dặn thêm:
“Còn đôi bông tai vàng… nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng bán. Nếu thật sự khẩn cấp, thì cũng đừng cố chấp, giữ được mạng là quan trọng nhất.”

“Thật sự không cần.”
Tân San Tư vén tay áo trái lên, để lộ chiếc vòng vàng trên tay:
“Nếu không phải đeo thứ này rườm rà quá, ta cũng muốn để lại cho muội.”

Mãn Tú ngắm vòng vàng một lúc rồi hỏi nhỏ:
“Từ cha tỷ mà ra?”

“Cũng có thể tính là vậy.” – Là nữ nhi mẹ kế đưa, Tân San Tư buông tay áo xuống, khẽ đẩy tay Mãn Tú về.

Mãn Tú cười khẽ:
“Thế thì ta cũng yên tâm một chút.”

“Muội đừng lo cho ta.” – Tân San Tư quay người lấy túi tiền để trên giường, giơ ra –
“Trong đây còn 923 đồng tiền.”

Giá cả ở thành Tây, nàng đã tìm hiểu sơ qua. Một cái màn thầu trắng giá một văn, bánh bao thịt hai văn. Thịt loại ngon nhất mười hai văn một cân. Ngô ba văn một cân, gạo trắng và bột mì thì đắt hơn một chút. Ruộng tốt tám lượng bạc một mẫu, ruộng khô từ năm đến sáu lượng. Thuế ruộng cao, chiếm gần một nửa sản lượng.

“Thôi được.” – Mãn Tú biết nàng không chịu nhận bạc –
“Vậy ta đưa thêm tỷ hai đôi giày. Đế giày tỷ có mang theo không?”

“Có.”
Tân San Tư nhìn thẳng vào tiểu cô nương, khẽ gật đầu, chân thành nói:
“Cảm ơn muội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play