“Cuối cùng vẫn là một đời, đừng để vì những kẻ không đáng mà giày vò, tiêu hao chính bản thân mình.”
Tân San Tư phủ tay lên cánh tay ôm của Mãn Tú, nắm chặt lấy:
“Đời người dài lắm thì cũng trăm tuổi, chúng ta sao có thể lãng phí vì những chuyện nóng vội, vô nghĩa?”

Mãn Tú càng ngẫm càng cảm thấy lời ấy thật chí lý.
Nàng oán hận Đường Mai Hoa suốt chín năm, nhưng Đường Mai Hoa liệu có biết?
Có vì nàng hận mà khó chịu được chút nào chăng?

Nghĩ lại chỉ thấy nực cười.
Nếu thật lòng quan tâm nàng, thì khi ấy Đường Mai Hoa đã không ôm tiền mua heo trong nhà mà bỏ đi trong đêm.

Cũng may năm đó bà nội không mềm lòng, cầm dao mổ heo xong thẳng vào Đường gia.
Một ổ nam nhân thì sao? Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn móc tiền, tiễn người một cách sạch sẽ.

Sáng hôm sau, Lý a bà đánh xe bò kéo nửa con heo vào thành bán.
Ở nhà, hai người dọn dẹp phòng trong phòng ngoài xong thì ngồi xuống nhà chính tiếp tục thắt dây đeo.
Bận rộn đến trưa, Mãn Tú vừa thắt xong cái nút tương tư trên đỉnh đầu, đứng dậy vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Buổi sáng vẫn còn bánh ngô, nàng cắt thêm ít rau hẹ xào trứng, lại hâm nóng cháo bắp.

Vừa mới cầm dao, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nàng quay đầu hỏi: “Ai đó?”
Không có ai trả lời, nhưng vẫn cẩn thận bước ra xem.

Tân San Tư lập tức tránh vào trong buồng, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Mãn Tú khẽ mở hé cửa, xác định bên ngoài là người sống, bèn nắm chặt dao trong tay, cảnh giác hỏi:
“Các ngươi là ai?”

Ngoài sân vang lên giọng nam, nghe có vẻ khách sáo:
“Cô nương, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn hỏi thăm một chút, gần đây ngươi có thấy người lạ nào xuất hiện quanh chân núi không?”

Nàng lập tức đoán được có lẽ Tân gia đang tìm người, bèn mở cửa:
“Bà nội nói bên ngoài loạn, ta đã lâu không ra khỏi cửa. Các ngươi tìm người hình dáng thế nào?”

Đúng lúc ấy, Tân San Tư từ trong phòng bước ra, đứng dưới mái hiên, tay khéo léo nhanh chóng thắt phúc kết, mắt liếc nhìn ra cổng.

Ngoài cửa là hai nam tử, ánh mắt chỉ lướt qua nàng một cái liền lập tức né tránh, sau đó ôm quyền chào:
“Làm phiền rồi.”

Đợi hai người rời đi hẳn, Mãn Tú mới đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía San Nương.

Tân San Tư chỉ cười, thúc giục:
“Mau đi xào rau hẹ đi.”
Tân gia vốn không tìm một nữ tử đoan trang hiền thục.
Hiện tại nàng khí sắc hồng nhuận, không hề lôi thôi, thành thạo thắt dây đeo, sao còn giống chút nào hình tượng “nữ điên” in sâu trong ấn tượng của họ nữa?

Chiều tối, trời âm u, Lý a bà mới về đến nhà.
Thịt heo bán cũng khá, chỉ còn vài khúc sườn. Sườn còn dính lớp thịt mỏng, Mãn Tú đem băm nhỏ, nấu thành thịt kho tàu.

“Phía nam hàng hóa còn chưa đến, nhưng thêu phường Kim Thượng Ngọ đang dọn kho lớn. Phía sau nhà kho có mảng ngói hư, nước mưa làm ướt một rương vải. Tuy không phải vải mới năm nay, nhưng chất tốt, không mục nát.”
Lý a bà mắt sáng rỡ, như vừa nhặt được báu vật:
“Hai tấm chỉ có tám trăm văn tiền lớn!”

Tân San Tư tính toán trong lòng:
Một cây vải bốn trượng, tức bốn mươi thước. Hai cây được tám mươi thước, chia ra chỉ mười văn một thước.
Sờ vào chất vải thấy đúng là dày chắc, một chút cũng không sờn.

“Này không sợ người khác tranh giành sao?”

“Cũng nhờ ta đến sớm.”
Lý a bà nói:
“Muộn một chút là hết. Năm nay bông vải vừa ra đã tám mươi sáu văn một cân rồi. Giá không rẻ, tranh thủ may thêm ít chăn đệm mới cho Tú Nha.”

Mãn Tú nhân tiện kể lại chuyện hai người hỏi thăm ban sáng:
“Họ còn rất khách khí.”

Tưởng rằng một ngày cứ thế yên ả trôi qua, ai ngờ đến đêm, tắm rửa xong vừa mới thổi đèn đi ngủ thì cổng viện lại vang tiếng gõ.
Lý a bà lập tức ngồi bật dậy, bảo Tú Nha mau chóng tránh vào tây phòng, còn mình khoác áo ngắn, rút dao chặt xương ra khỏi phòng:
“Ai đó?”

Ngoài sân không ai đáp, chỉ có tiếng ngựa phì phò.

Lý a bà cảnh giác:
“Ai đó?”
Vẫn không một lời.
Bà tiến lên vài bước, đặt lưỡi dao lên cửa, giọng lạnh lùng:
“Nếu là người thì lên tiếng, quỷ cũng kêu một câu. Ta chỉ là một bà lão dẫn theo cháu gái sống qua ngày, không phạm đến ai.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên qua khe cửa:
“Mẹ… là con, Mai Hoa.”

Thanh âm ấy mềm mại mà rõ ràng, xuyên qua kẽ gió chui thẳng vào tai Lý a bà, khiến bà sững sờ.
Là… Đường Mai Hoa?

Bà trầm mặc một lúc lâu. Muốn hỏi mình có hận không? Không hận.
Bản thân vốn cũng không định ép Đường Mai Hoa thủ tiết, chỉ hy vọng nàng có thể nhớ đến Tú Nha, dù tái giá thì vẫn thường lui tới thăm con một chút.

Tú Nha là nữ nhi, không phải nhi tử, chẳng lo chuyện cưới gả tranh của hồi môn.
Nhưng Đường Mai Hoa… đã khiến lòng bà lạnh buốt.

Không buông dao, bà mở cửa.

Ngoài cửa là một phụ nhân có dung mạo bảy phần giống Mãn Tú.
Mặt tròn nhỏ, đôi mắt linh động, môi đỏ hồng như anh đào đầu xuân.
Chỉ là vóc người thấp, còn thấp hơn Lý a bà nửa cái đầu.
Cổ đeo vòng nạm ngọc, thân mặc gấm vóc, hiển nhiên sống sung túc.

“Mẹ…” Đường Mai Hoa rụt rè lên tiếng, hai tay siết chặt đặt trước bụng, cổ tay áo lấp ló vòng vàng.

Lý a bà nhìn lướt qua cỗ xe ngựa cách đó ba bước, lạnh lùng nói:
“Ngày tháng sống tốt thì đừng quay về. Tú Nha giờ đã lớn, không phải đứa nhỏ chín năm trước dễ lừa gạt.”

“Mẹ, là con sai rồi, con đến là để xin lỗi người, xin lỗi Tú Nha.”

Trong tây phòng, Tân San Tư đã nghe rõ người tới là ai.
Thấy Mãn Tú còn đang áp tai bên cửa sổ, nàng nhẹ giọng nhắc:
“Hình như mẹ muội trở về rồi.”

Thân thể Mãn Tú lập tức căng cứng, quay đầu lại:
“Tỷ nói cái gì?”
Chưa kịp nghe rõ, nàng đã vùng chạy ra ngoài.

“Đừng quên lời ta đã nói trước đó.”
Tân San Tư vẫn nghe rõ tiếng ngựa thở.

Mãn Tú siết chặt hai tay, nước mắt đã lưng tròng:
“Không so đo với nàng… sao có thể? Nhưng ta làm không được.”

“Đường Mai Hoa có thể vì tiền mà vứt bỏ nữ nhi trong lúc trượng phu còn chưa nguội xác, đủ thấy nàng chỉ yêu chính mình. Lần này quay lại, chắc chắn không chỉ vì nhớ thương muội.”
Tân San Tư nhỏ giọng nhắc nhở:
“Muội mắng nàng, đuổi nàng đi, liệu có khiến nàng đau khổ? Hay chỉ là muội  tự làm khổ mình?”

Mãn Tú lặng người một lúc, cắn môi cứng cỏi cười:
“Ta muốn biết lòng mẹ nghĩ gì, vậy nên ta sẽ đi gặp.”
San Nương nói đúng. Nàng nãi giết heo bán thịt, nàng cũng khổ cực ngược xuôi mưu sinh – đâu phải để giận dỗi một lúc mà hỏng cả đạo lý.

Tân San Tư khẽ thở dài:
“Trong nhà này, người duy nhất nàng có thể lợi dụng cũng chỉ còn muội. Muội phải đặc biệt cẩn thận, nhất là chuyện hôn sự.”

“Ừm.”
Mãn Tú hít sâu bình tâm, mặc kệ nước mắt chảy ròng, cũng vẫn chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play