“San nương tử, ngươi là người phương nào a?” Lý a bà ra tay không hề nhẹ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.

Đối với việc này, Tân San Tư sớm đã chuẩn bị: “Ta là người Lạc Hà Thành.”

Nghe giọng nói đúng là khẩu âm nơi đó, Lý a bà lại hỏi: “Sao lại một mình lẻ loi bên ngoài?”

Tân San Tư không định giấu diếm, song tình cảnh bản thân cũng khó nói rõ ràng, đành cúi đầu, khẽ thở dài: “Là do số mệnh.”

“Mẹ nó...” Mãn Tú định chen lời, ai ngờ lực đạo trên chân vừa nặng thêm, đau đến nỗi nàng suýt nhảy dựng lên: “Đau! Đau quá!”

Tân San Tư mở miệng, thay nàng giải thích: “Mẹ ta là con gái nhà gia giáo, vốn người trong sạch, chỉ vì một lần ngoài ý muốn mà phải gả thấp. Nàng không một lời oán trách, một lòng trợ giúp trượng phu. Nào ngờ cha ta công thành danh toại rồi lại dấy lòng khác, muốn giáng vợ thành thiếp. Mẹ ta không chịu, liền cùng ông ấy hòa ly, dẫn ta rời đi. Giống như ta thế này, một nữ nhi không chốn nương thân…”

Lời chưa dứt, Mãn Tú đã như cùng chung cảnh ngộ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Cha ngươi thật không ra gì! Quá bạc tình bạc nghĩa.”
Giống hệt như chuyện của Đường Mai Nương.

Lý a bà miệng lẩm bẩm đầy thương cảm: “Vậy ngươi định quay về Lạc Hà Thành sao?”

Tân San Tư không lên tiếng, chỉ cúi đầu buộc chặt dây đeo. Kỳ thật nàng cũng chẳng rõ mình nên đi về đâu.

Chưa chờ nàng trả lời, Lý a bà cũng chẳng truy hỏi thêm, lại chấm thêm thuốc xoa vào lòng bàn tay, tiếp tục bôi cho Mãn Tú. Cô nương kia đau đến tê rần, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tân San Tư linh hoạt thắt từng vòng dây.

Trong phòng nhất thời yên lặng.
Tân San Tư buộc xong hoa mai dây đeo, Lý a bà cũng đã xoa thuốc xong. Bà đặt lọ thuốc lại trong phòng, dặn: “Ta đi đun nước, các ngươi tranh thủ tắm rửa.”

Nhắc đến “tắm rửa”, Tân San Tư lại ngượng ngùng, hé môi cười khổ, đứng dậy đi ra ngoài, lôi sọt đồ từ túi vải mang theo ra.
Con thỏ bắt được ban nãy còn chưa tắt thở, nàng nhìn về phía Lý a bà, dè dặt hỏi:
“Ta có thể dùng con thỏ này đổi lấy một bộ quần áo sạch được không? Không cần quá tốt, chỉ cần mặc được là được.”

“Muội có quần áo, tỷ mặc đồ của muội đi.” Trong phòng, Mãn Tú lớn tiếng đáp lời.

Lý a bà cúi đầu nhìn con thỏ một lúc, chậm rãi mở miệng: “Ngươi không mang theo y phục tắm rửa?”

“Chỉ đem theo lương khô.” Giọng Tân San Tư nhỏ như muỗi, gò má cũng đỏ bừng.

Lý a bà khẽ thở dài, xoay người đi về phía tây phòng, chẳng bao lâu đã mang ra một tay nải: “Nương Tú Nha trước kia để lại hai bộ, ngươi với nàng vóc người không chênh lệch, miễn cưỡng mặc được.”

Tân San Tư nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Thời buổi loạn lạc, thường dân cả năm cũng chưa chắc có nổi hai bộ áo quần. Nàng lặng đi một lát mới khẽ cúi đầu cảm tạ, hai tay đón lấy tay nải, mắt đã hoe đỏ: “Ta gặp được người tốt.”

“Ngươi đã cứu Tú Nha.” Lý a bà không phải ai nàng cũng đối đãi thế này. Bà khom lưng, xách con thỏ đi về phía hậu viện.

Trong phòng, Mãn Tú khẽ cau mày. Đường Mai Nương đã chạy, nãi còn lưu lại xiêm y làm gì?

“San Nương, đêm nay tỷ mặc đồ của ta trước đi. Bộ kia tỷ cầm lấy, mai giặt sạch rồi mặc.”

Tân San Tư ôm tay nải, nụ cười nhu hòa nở trên mặt: “Nghe theo muội.”
Nước nóng đun xong, nàng giúp Mãn Tú tắm gội, sau đó mới sửa sang lại chính mình.

Dùng nước bồ kết nhẹ nhàng gội đầu, xoa nắn tóc cho suôn, ngâm một hồi rồi xả sạch.
Ngồi trong thùng tắm, nàng cẩn thận mát xa phần bắp chân sưng mỏi.

Trong nhà chính, Lý a bà đang ngồi xem hoa mai dây đeo nàng vừa thắt, vừa gật gù.

Mãn Tú ngồi xoa chân trên giường đất, không nhịn được tán thưởng: “Tay nghề còn hơn cả Trần Hồng Hà, lại nhanh nhẹn, chẳng lười biếng tí nào.”
Nàng bĩu môi, trong giọng có chút oán thầm. Nhiều năm qua trong nhà dâng không ít thịt ngon tới Trần gia, chỉ mong Trần tú nương chịu dạy nàng vài chiêu nữ công.

Trần tú nương tuy có dạy, nhưng cũng chỉ dạy qua loa vài đường kim chỉ. Những thứ như thắt dây đeo, may vá tinh xảo thì đều né tránh nàng.
Mấy thứ nàng biết được toàn tự mình mày mò, vừa học vừa sai.

Lý a bà xoay đi xoay lại dây đeo một hồi, cuối cùng mới cẩn thận cất vào sọt kim chỉ, ra sau viện xách thêm hai quả thận heo.

Tân San Tư sau khi tắm rửa xong còn cắt sửa móng tay, đem hai bộ quần áo thay ra ôm đến bên giếng giặt sạch.
Giặt xong, nàng mang vào phòng, rồi đến phòng bếp giúp việc.

Bữa tối ăn canh thận, bánh bột ngô dán, còn có rau xanh xào mỡ.

Ăn xong, Lý a bà từ trong nước trà lôi ra nửa đầu heo, rửa sạch mấy lượt, đem ngâm trong chậu.
Tân San Tư đổ gạo vào ki, định giao cho Mãn Tú vo.

“Ta nghỉ thêm một đêm nữa, sáng mai hẳn có thể đặt chân xuống đất rồi. Trong nhà còn ít tóp mỡ, mai cắt thêm chút hẹ, làm nhân bánh bột ngô ăn cũng được.”

Hai người chắc không đến nỗi sống không nổi.

Lý a bà khẽ nhếch khóe môi, Tú Nha đã lâu không có bộ dáng vui vẻ như vậy.

Trời tối, trong phòng thắp đèn dầu. Không có việc gì làm, Tân San Tư bưng sọt kim chỉ đến ngồi bên cạnh Mãn Tú:
“Dây đeo này muội thắt để dùng, hay định đem bán?”

Mãn Tú đỏ mặt: “Ta cũng muốn kiếm chút bạc, nhưng trong thành mấy thêu phường đều chê ta không khéo.”
Nàng giúp phân chỉ, lại nói tiếp: “Bất quá kiểu tỷ thắt này vừa đẹp vừa tinh xảo, thêu phường nhất định sẽ nhận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play