Cha dượng hôm nay không có ở nhà. Ở cơ quan, ông ta giữ một chức vụ không cao cũng chẳng thấp, mỗi ngày đều bận rộn xử lý công việc bên ngoài.

Hiếm có người đàn ông nào vừa phải lo việc nhà, vừa nuôi con nhỏ. Sau khi vợ mất, ông ta tái hôn cũng giống như tìm một người phụ nữ đáng tin cậy thay mình quản lý việc nhà, chăm sóc con trai.

Trong vườn nhà họ Thẩm, đèn dẫn lối đặt giữa bụi hoa phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Trên sofa phòng khách có một bóng người ngồi xuống, thoạt nhìn có chút bất an. Ngón tay đặt lên đầu gối cứ không ngừng đan vào rồi lại buông ra, lập đi lập lại.

Ánh đèn xe từ ngoài cửa kính chiếu vào, sáng lóa. Người phụ nữ đang đứng đó lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt dõi theo đứa trẻ vừa bước xuống xe. Cô nhẹ nhàng cắn môi.

Lâm Bắc đứng trước cửa, thoáng ngẩn người.

Mấy năm qua, mẹ cậu được nhà giàu nuôi dưỡng, đã không còn là người phụ nữ trong ký ức, người từng vào mùa đông xoa đôi tay đỏ bừng, loay hoay xử lý mớ cải ngồng mua rẻ ở chợ, quấn tạp dề đứng bên bếp lò đầy khói dầu.

Trước khi lên xe, hắn đã ném cặp sách cho Thẩm Diễn. Chiếc cặp nặng rơi vào lòng thằng em ngốc nghếch, vang lên tiếng “phịch” trầm đục.

Xuống xe, hắn như thể chủ nhà mà bước đi ngẩng cao đầu đi trước. Trái lại, người được gọi là “con chính danh” – Thẩm Diễn lại cúi đầu, rón rén bước theo sau.

Vào cửa, hắn chỉ nghiêng đầu liếc mẹ mình đang đứng lúng túng ở đó. Bà thay đổi khá nhiều, nhưng khí chất dường như vẫn dừng lại ở quá khứ. Duy có chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, khiến mắt Lâm Bắc nhói lên vài phần.

“Con không ăn đâu.”

Mùi đồ ăn lan tỏa khắp nhà.

Bữa cơm gọi là “đón gió tẩy trần” này, có lẽ là làm để cho người ngoài xem, có hay không chứa chút chân tình, Lâm Bắc không biết. Hắn không muốn phối hợp, thậm chí vào nhà rồi cũng chẳng buồn bố thí lấy một ánh nhìn.

Biểu cảm, thần thái, hành động đều rất tự nhiên, cứ như thể sáu năm qua hắn chưa từng rời đi. Hắn xoay người lên lầu, dáng người vẫn cao ngạo như cũ. Chỉ là không ai biết, dưới lớp mặt nạ đó là một trái tim đầy bất an và mong manh.

Ở trong ngôi nhà này, hắn chỉ là người ngoài, là người có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Cho nên bữa cơm đó, hắn có ăn hay không cũng không thay đổi được gì. Dù sao cũng thấy khó chịu, vậy thì cậu thà không ăn còn hơn.

Chú Trương đứng chặn ở cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Bắc khuất dần nơi góc cầu thang.

Ông chửi một câu: “Đồ vô phép.”

Vốn không định ở lại dùng cơm, nhưng hôm nay vì muốn giúp cậu chủ nhà mình có thể hiện, cũng để dằn mặt đứa con hoang kia một chút, chú Trương mới cố ý nán lại.

Ai ngờ đối phương căn bản không cho ông lấy một cơ hội ngồi xuống đối diện nói chuyện.

“Quý bà chủ nhà” cũng vì bị con trai lạnh nhạt mà có phần lúng túng. Ngay cả trước mặt tài xế từng phục vụ người vợ quá cố của chồng mình cũng không dám ngẩng đầu.

“Xin lỗi, chắc Tiểu Bắc mệt quá. Từ nhỏ tới lớn tôi nuông chiều nó quá… Nếu mai chú rảnh, lại đến ăn cơm với bọn trẻ cũng được.”

“Thiếu một bữa cơm thì tôi cũng không chết đâu.”

Chú Trương hạ giọng, từng chữ đều mang theo áp lực cùng xa cách dành cho hai mẹ con này.

“Nhưng không lễ phép, thiếu giáo dưỡng là chuyện của gia đình. Lâu ngày thành thói quen, e là khó sửa.”

Xe lăn bánh rời đi, ánh đèn hậu chói lóa chiếu vào đôi mắt người phụ nữ. Trong giây lát, ngực dâng lên chút chua xót, nhưng rất nhanh, bà đã tự mình nén xuống.

“Cảm ơn chú hôm nay đã ở lại với tôi lâu như vậy.” Quay đầu lại, cô không quên xin lỗi dì giúp việc còn đang tăng ca, “Làm nhiều đồ ăn như vậy mà chẳng ai ăn, dì mang về cho chồng con ăn nhé.”

Nỗi mệt mỏi và tủi thân của kẻ phải nương nhờ người khác, bà không nói ra, nhưng không có nghĩa là chưa từng thừa nhận.

Lâm Bắc lên lầu, tay đút túi, dáng người cao gầy bước đi như gió.

Cuối hành lang có cửa sổ mở rộng. Ngoài đó, một cây ngô đồng lớn rợp lá, cành gần như chui vào phòng.

Hắn bước tới, bóng dáng ngược sáng. Bất chợt dừng lại, rồi xoay người bước về phía Thẩm Diễn. Khí thế áp đảo, khiến Thẩm Diễn căng thẳng tới cứng người. Cậu vốn định lùi lại, nhưng đôi chân như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích.

“Đồ nói lắp.”

Lâm Bắc có vẻ tâm trạng không tốt, nhưng giọng lại nhẹ nhàng. Hắn hơi nghiêng đầu, hơi thở sạch sẽ quyện hương thơm từ môi răng phả thẳng vào khoang mũi Thẩm Diễn.

Đôi mắt trong trẻo, ánh nhìn trực diện như có sức hút chết người. Thẩm Diễn không dám ngẩng đầu nhìn cậu, thậm chí ôm cặp sách mà tay cũng khẽ run.

Lâm Bắc lại tiến sát thêm một chút.

“Tại sao đi theo tôi?”

“Tôi, tôi…”

“Sao không dám nhìn tôi?”

“À, là vì…”

“Gặp rồi mà đến một câu chào cũng không nói? Việc chúng ta quen nhau từ trước khiến cậu cảm thấy rất mất mặt à?”

“Không, không có… không phải.” 

Thẩm Diễn tuyệt đối không nghĩ như vậy, chỉ là vì sợ đối phương chán ghét mình nên không dám tuỳ tiện chủ động chào hỏi hắn, cậu cuống lên, sợ bị Lâm Bắc hiểu lầm nên vội vàng giải thích:

“Tôi, tôi… tôi là…”

Vẫn cái dáng vẻ đó, sốt ruột và căng thẳng đến mức chẳng thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, đây là biểu hiện của bệnh sợ xã hội nghiêm trọng. Câu hỏi của Lâm Bắc rõ ràng là có dụng ý, gương mặt căng thẳng lúc đầu của hắn cũng dần dần dịu đi.

Vì muốn lại gần Thẩm Diễn hơn, cậu hơi cúi lưng, giữ khoảng cách vừa phải, rồi nghiêng đầu về phía cửa sổ.

Ánh sáng bên ngoài hắt qua sống mũi, in bóng nét mặt hắn lên bức tường trắng.

“Gọi một tiếng ‘chị’ cho tôi nghe xem nào.”

“…” Thẩm Diễn trợn tròn mắt.

Không trả lời, Lâm Bắc tưởng cậu quên cách phát âm từ đó, liền chậm rãi mấp máy môi, kiên nhẫn phát âm từng chữ một:

“Chị… chị.”

Thẩm Diễn ngơ ra, giây phút ấy như bị ma xui quỷ khiến, cậu gần như vô thức buột miệng lặp lại.

“Chị… chị…”

***

Sáu năm trước, lúc Lâm Bắc rời đi, chẳng để lại bất cứ thứ gì.

Đồ đạc của hắn vốn cũng chẳng có bao nhiêu. Tuy rằng trước khi Thẩm Diễn không còn về nhà, Lâm Bắc từng có một thời gian ngắn ngủi được sống trong cảm giác ấm áp như gia đình, nhưng những điều mong manh hư ảo đó, cũng theo khoảnh khắc biết được sự tồn tại của Thẩm Diễn mà tan biến hầu như chẳng còn gì.

Thẩm Diễn từ khi còn nhỏ đã rất khó sinh ra hứng thú với bất cứ điều gì.

Bệnh tự kỷ của cậu được mẹ phát hiện khi mới ba tuổi. Biểu hiện chủ yếu là từ chối giao tiếp, tự khép kín và dường như miễn nhiễm với tất cả những thứ xung quanh.

Người trong nhà từng cho rằng cậu có vấn đề về thính lực. Họ dẫn cậu đến mấy bệnh viện lớn ở Tân Nam để khám, nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy cậu là trẻ tự kỷ.

Năm mẹ qua đời vì bệnh, cậu còn quá nhỏ để cảm nhận rõ nỗi đau, chỉ biết rằng mọi người xung quanh đều khóc. Bà ngoại tức giận mà vung tay đánh cậu một cái, cậu mới rơi được hai giọt nước mắt.

***

“Chị, chị…”

Kim đồng hồ báo thức đã chỉ quá nửa đêm, nhưng Thẩm Diễn vẫn trằn trọc không sao ngủ được.

Cậu nằm trong chăn, bàn tay đặt cạnh cửa sổ vẫn cứ nghịch mãi. Trong kẽ tay là một chiếc lá ngô đồng khô đã được ép phẳng, ngón tay nâng lên dưới ánh trăng, lặng lẽ ngắm nhìn.

Đây được xem như vật duy nhất mà Lâm Bắc để lại trước khi đi. Ngày đó, thiếu niên xinh đẹp ấy đứng yên rất lâu trước cửa nhà họ Thẩm, dưới chân cậu rơi xuống một nhành khô, mấy chiếc lá rụng, xếp chồng lên nhau thành một lớp mỏng manh.

“Đây là cái gì?”

Đột nhiên, giọng Lâm Bắc vang lên bên tai.

Thẩm Diễn giật mình, vội vàng giấu vật trong tay ra sau lưng. Giường đôi rộng nhưng cậu phản ứng quá mạnh, suýt chút nữa rơi xuống đất.

Lâm Bắc mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc vừa mới gội vẫn còn ẩm nhẹ, rủ xuống hai bên mắt.

Cả người hắn như bao phủ trong sương mờ, thân hình lẫn trong ánh sáng lam trắng của ô cửa, nửa khuôn mặt lộ ra, trông chẳng khác nào một pho tượng bạch ngọc thần thánh, uy nghiêm nhưng lại mang chút khó giấu dục vọng, ngón tay thon dài đưa về phía Thẩm Diễn.

“Đưa tôi xem.”

Thẩm Diễn vẫn giấu tay sau lưng: “Cái này… cái này rất quan trọng.”

“Một chiếc lá cây mà cũng coi như bảo bối? Là bạn gái tặng à?”

“Không… không có… không có bạn gái…”

“Vậy là cái gì?”

Càng bị từ chối, Lâm Bắc lại càng tò mò. Hắn từng bước tiến sát lại, quyết phải hỏi cho ra. Cả người hắn nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên giường, dần dần áp sát Thẩm Diễn.

“Cái này là…” Thẩm Diễn do dự, rồi nhỏ giọng, “Là của cậu, là hôm đó, ngày cậu đi… ở dưới chân… dưới chân cậu giẫm lên… cái lá này… tôi nhặt về… chọn ra một chiếc đẹp nhất, ép thành tiêu bản… giữ làm kỷ niệm…”

Tính cách Thẩm Diễn trầm lặng, yếu đuối, nhưng khi đối đãi với người khác lại hiếm có sự chân thành như vậy.

Lâm Bắc nhìn cậu thật lâu mới buông hai chữ:

“Biến thái.”

Chỉ có biến thái mới đi lượm cái lá bị người khác giẫm qua rồi mang về cất giữ như bảo vật.

Thẩm Diễn bị mắng, lại chẳng có phản ứng gì quá lớn. Từ nhỏ cậu đã quen bị gọi là kẻ lập dị, khác người, không giống ai. Nhưng lần này, cậu bị Lâm Bắc mắng như thế… lại không giống.

Khi còn bé, cậu từng gọi Lâm Bắc là “chị”, đổi lại cũng là câu mắng, “Biến thái.”

Lâm Bắc là người nằm ngoài tất cả những gì cậu từng biết. Trong lòng Thẩm Diễn, hắn là người duy nhất, không ai có thể thay thế. Dù có là những lời mắng quen tai, chỉ cần từ miệng hắn nói ra… cũng chẳng giống với bất kỳ ai khác.

Bởi vì Lâm Bắc không giống người thường.

Lâm Bắc có thể mắng mình, nhưng đôi mắt hắn sẽ cười.

Trong đó không có khinh thường, không có thành kiến, không có ác ý, chỉ đơn giản là một nụ cười.

“Này, tiểu biến thái, đưa cái lá đó cho tôi xem thử.”

Ngón tay vẫn còn duỗi ra, chưa thu về.

Thẩm Diễn lặng lẽ men theo mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc lá quý giá trong lòng bàn tay như bảo vật, không dám dùng lực, sợ sẽ làm nó hỏng.

Cậu cẩn thận bò đến giữa giường, rút chiếc lá từ sau lưng ra, dưới ánh trăng, hình dáng nó hiện lên rõ ràng.

Là vì được giữ gìn quá tốt, chiếc lá chẳng thay đổi nhiều về màu sắc hay hình dạng. Trong đêm tĩnh lặng, nếu thật sự lắng nghe, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát của cành lá.

Đôi mắt Lâm Bắc rất đẹp, trong trẻo và sạch sẽ, chẳng giống gì một đứa trẻ từng chịu nhiều khổ cực.

Thẩm Diễn đưa chiếc lá ra, đầu ngón tay khẽ kẹp lấy cuống lá, thành kính mà dâng lên tất cả tình cảm đã cất giấu nhiều năm.

Lâm Bắc im lặng đón đợi, cả người phủ một tầng sáng nhàn nhạt. Nhưng vào đúng khoảnh khắc Thẩm Diễn chạm vào tay hắn, tất cả ánh sáng ấy… chợt vụt tắt.

Trong phòng vẫn yên ắng như cũ. Ngoài Thẩm Diễn và chiếc lá bảo bối trong tay, chẳng còn gì nữa cả.

Chỉ còn gió vẫn thổi qua cửa sổ, lá ngô đồng bên ngoài tiếp tục rơi rụng như mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play