Lâm Bắc không quen đường, lúc ra cửa lại đi nhầm hướng.
Đến khi nhận ra thì đã gần tám giờ năm mươi, hai người giống như ruồi mất đầu mà cuống quýt tìm đường. Dù bắt được taxi, bọn họ vẫn lỡ mất tiết tự học sáng đầu tiên.
“Tám… tám giờ, tám giờ là… là đóng cổng rồi.”
Vốn dĩ Thẩm Diễn đã nói lắp, lúc căng thẳng thì càng thêm nghiêm trọng.
Trong tưởng tượng của cậu, trễ học hẳn phải là cảnh cả hai cùng nhau chạy nước rút, hắn ở phía trước, cậu phía sau, cả hai liều mạng lao nhanh, kịp lúc vọt vào phòng học để vãn hồi tình thế.
Thế nhưng xuống xe rồi, Lâm Bắc vẫn thản nhiên, chẳng chút vội vàng. Thẩm Diễn vấp ngã, tuy không bị thương nặng nhưng ống quần đã rách toạc một mảnh, đầu gối cũng trầy xước chảy máu.
Lâm Bắc vòng sang tiệm thuốc gần trường mua thuốc xịt khử trùng với băng cá nhân, trở về vừa định ngồi xổm xuống giúp cậu xử lý, Thẩm Diễn đã hoảng loạn đứng bật dậy.
“Không… không cần.”
Lâm Bắc ngẩng đầu nhìn cậu, rồi đặt tay lên vai, ấn xuống buộc Thẩm Diễn ngồi lại bồn hoa.
“Đừng nhúc nhích.”
“Tôi… tôi không sao.” Giọng Thẩm Diễn nhỏ như muỗi kêu.
“Cậu không sao, nhưng vết thương thì có chuyện đấy.”
Hắn cúi người quan sát đầu gối trầy da, không sâu nhưng dính đầy bùn đất. Nếu không xử lý cẩn thận rất dễ nhiễm trùng mưng mủ.
Tay Lâm Bắc rất đẹp: trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, ngón thon dài, móng tay hồng nhạt, viền móng được cắt gọn gàng.
Thẩm Diễn chưa từng dám nghĩ tới, có một ngày đôi tay kia lại chủ động chạm vào mình. Cậu vừa mừng vừa sợ, lòng bàn tay toát mồ hôi.
“Tôi… tôi có thể… tự…”
“Câm miệng.”
Lâm Bắc mở nắp lọ thuốc xịt, giọng nói thì lạnh nhạt thiếu kiên nhẫn, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.
“Ngồi yên, đau cũng phải ráng nhịn.”
Những ngón tay thon dài ấy như có thể nở hoa, nhẹ nhàng chạm lên da thịt cậu. Sau khi băng bó xong, hắn mới đứng dậy, nhét thuốc và băng còn lại vào cặp mình.
“Nơi nào có thể trèo tường vào?”
“Hả?”
“Nơi nào có thể trèo tường vào trường học?”
“Tôi…” Thẩm Diễn cúi đầu, nhỏ giọng, “Tôi không biết.”
Bây giờ đã qua tám giờ, cổng trường chắc chắn đóng chặt, ngoài trèo tường thì chẳng còn cách nào khác. Nhưng chuyện này, Thẩm Diễn lại hoàn toàn bất lực.
Cũng may Lâm Bắc không để bụng. Hắn đeo cặp, đi dọc theo bức tường trường một vòng.
Thẩm Diễn lặng lẽ theo sát phía sau.
Đến một vị trí thích hợp, Lâm Bắc ném cặp vào bên trong trước, rồi lùi lại mấy bước. Hắn khởi động ngắn, sau đó lao lên, chân đạp vào tường, hai tay bám mép, nhẹ nhàng bật người đã nhảy vào trong.
Hắn đáp xuống đất vững vàng, chỉ hơi khụy gối rồi lập tức đứng thẳng, nhặt cặp sách lên phủi bụi.
Ngay lúc ấy, phía sau vang lên một tiếng “bịch” nặng nề.
Hóa ra Thẩm Diễn trong lúc trèo qua trường, nhưng cậu lại bị trượt chân khiến cả người ngã nhào vào bụi cỏ.
Lâm Bắc quay đầu nhìn dáng vẻ chật vật kia, không nhịn được buông lời châm chọc:
“Thật đúng là đồ phế vật.”
Thẩm Diễn đương nhiên không dám cãi.
Đến khi hai người về tới lớp thì tiết tự học đã kết thúc.
Lâm Bắc vứt cặp lên bàn, ngồi xuống.
Thẩm Diễn còn chưa kịp về chỗ đã bị Dương Phàm cùng vài tên bạn đứng chặn ở cạnh bàn cậu.
“Sao thế, hôm nay đi đâu mà tới muộn vậy?”
Thẩm Diễn cúi gằm đầu: “Tôi… tôi… trên đường gặp chút sự cố.”
“Sự cố?” Dương Phàm quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, cười khẩy: “Nhìn bộ dạng rách rưới này, chẳng lẽ bị tai nạn xe à?”
Lời vừa dứt, cả đám liền cười ầm lên.
Lâm Bắc ngồi trong lớp nhìn sang Thẩm Diễn.
Thực ra vóc dáng cậu rất cao, nếu thật sự đánh nhau, Dương Phàm chưa chắc đã chiếm ưu thế. Nhưng bộ dáng cúi đầu nhút nhát kia lại khiến người ta bất giác cảm thấy bực bội.
“Đùa gì thế, tiểu thiếu gia nhà ta mỗi ngày đi học đều có xe riêng đưa đón.”
“Nhà bọn họ còn có chiếc Hongqi H9 đấy. Nếu mà gặp chuyện, chẳng phải lên thẳng tin tức xã hội à?”
“Hơn nữa, nhìn vết trầy này, tám phần là vì muốn trải nghiệm cuộc sống nên mới đổi phương tiện thôi.”
Quả thật, với dáng vẻ thương tích thế này, đúng là chẳng giống người chỉ ngồi trong ô tô mà bị xây xước.
Cả nhóm cười một trận, rồi Dương Phàm khoác tay lên vai Thẩm Diễn, cười giả lả:
“Anh em à, tụi tao ngày thường hay nói đùa, đừng để bụng. Nhưng mà… sáng nào cũng phiền cậu mua bữa sáng cho bọn tao, hôm nay cậu đến muộn, chẳng lẽ để anh em nhịn đói à?”
Thẩm Diễn lắp bắp:
“Xin, xin lỗi, sáng nay… ngoài ý muốn.”
“Được rồi, coi như lần đầu vi phạm, bọn tôi cũng không chấp. Mau chạy xuống lầu mua chút đồ lên đi.”
“Tôi muốn ăn xôi nếp phô mai.”
“Tôi muốn ăn bánh mặn ruốc hành.”
“Thêm một hộp sữa chua nữa.” Dương Phàm nói xong còn thân thiết vỗ vai Thẩm Diễn, “Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ, nhớ rồi.”
“Vậy còn không mau đi đi.”
Thẩm Diễn bị người đẩy ra ngoài.
Cậu vâng vâng dạ dạ, vừa muốn chạy, đi được hai bước lại quay người trở về, từ ngăn phụ trong cặp lấy ra một xấp tiền lẻ gấp gọn.
Đợi cậu rời đi rồi, Lâm Bắc mới thu hồi tầm mắt.
Dương Phàm ghé sát lại, cười hỏi:
“Này, người anh em, sao hai cậu lại đi cùng nhau thế?”
Lâm Bắc lật sách, thờ ơ đáp:
“Tình cờ gặp thôi.”
“Ồ, tôi thấy hôm qua hai người cũng ở cùng nhau, tôi còn tưởng hai người quen biết nhau từ trước rồi cơ.”
“Không thân.”
Giọng điệu hắn nhạt nhẽo.
Thẩm Diễn mua sáu phần bữa sáng, chẳng mấy chốc đã ôm về một đống lớn đồ ăn vặt.
Vừa đặt ổ bánh mì lên bàn mình, đám người Dương Phàm đã ùa tới, chen chúc lấy phần.
Thẩm Diễn bị đẩy hẳn ra ngoài.
Trong túi áo cậu còn giấu một phần sandwich jambon. Thấy mọi người đang vội vàng chia nhau, Thẩm Diễn chần chừ một chút, rồi lấy hết can đảm bước lên.
“Ăn sáng… nè.”
Cậu đưa phần sandwich ra trước mặt Lâm Bắc.
Đúng lúc ấy, hắn đang làm đề hóa. Nhìn thấy bàn tay kia, ánh mắt hắn theo đó ngẩng lên một chút.
“Cái gì đây? Tôi bảo cậu mua xôi nếp phô mai, sao cậu lại mua bánh nhân khoai nghiền?”
Lâm Bắc không nhận lấy. Sandwich trong tay Thẩm Diễn bị cậu nắm chặt, ngượng ngùng rụt về.
“Chắc, chắc là… cô bán hàng lấy nhầm rồi.”
“Vậy còn không mau đi đổi lại?”
Ổ bánh bị ném thẳng vào ngực Thẩm Diễn. Cậu không hề giận. Một chút cáu kỉnh cũng không có. Vốn dĩ người ta đã kiếm cớ bắt bẻ, Thẩm Diễn còn thật sự tính đi đổi.
Nhưng Lâm Bắc kịp thời mở miệng:
“Đưa cái khoai nghiền đó cho tôi.”
Bước chân Thẩm Diễn lập tức dừng lại. Cậu nghe lời, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa bánh đến tay hắn.
“Thế còn tôi ăn gì?”
“Cậu ăn sandwich.”
Lâm Bắc tiện tay lấy phần sandwich khác trong tay Thẩm Diễn, ném thẳng cho tên vừa gây sự.
Người kia đón được, ngó qua ngó lại hai lần rồi cau mày:
“Nhưng tôi không thích ăn loại này.”
Lâm Bắc liếc hắn, thản nhiên:
“Không thích thì khỏi ăn. Đó là chuyện của cậu.”
Tên đó bĩu môi, lẩm bẩm mấy câu, “Ngày mai đừng có mua nhầm nữa đấy.”
Thẩm Diễn vội gật đầu:
“Được, được.”
Bữa sáng bị chia sạch, chỗ ngồi của Thẩm Diễn mới không còn ai tranh nữa.
Cậu cầm sandwich jambon gặm vài miếng, lại lén liếc sang Lâm Bắc.
Môi hắn mỏng, nhấp nhẹ cũng thật đẹp.
Hắn cúi đầu viết bài, đề hóa học đã làm hơn nửa, nhưng ổ bánh khoai nghiền kia từ đầu tới cuối vẫn chưa động đến.
Thẩm Diễn giật mình nhớ ra, dường như từ nhỏ Lâm Bắc vốn chẳng thích đồ ngọt.
Thế thì… vì sao hắn lại lấy sandwich của cậu, bắt đổi lấy phần bánh khoai nghiền này?
Đầu óc Thẩm Diễn trống rỗng.
Có vài chuyện cậu không dám nghĩ, mà nghĩ rồi cũng chẳng sao hiểu nổi.
***
Bốn tiết học buổi sáng kết thúc, chuông vừa reo, cả đám đã lao nhanh đến nhà ăn.
Nam sinh chạy như bay để giành chỗ ngồi.
Nữ sinh tuy ngại tranh, nhưng cũng ngoan ngoãn xếp hàng dài dưới lầu.
Nếu đi muộn, không có chỗ ngồi thì không sao, sợ nhất là đồ ăn ngon bị vét sạch, đến miếng thịt vụn cũng chẳng còn.
Thẩm Diễn nghĩ vậy, rồi lại lén quay sang nhìn Lâm Bắc.
Hắn trắng trẻo, vai cổ đường nét thẳng tắp.
Ngậm bút, trầm ngâm suy tính một bài toán khó, hoàn toàn không có ý định chen đi ăn cơm.
Thẩm Diễn ngồi không yên.
Cậu lo Lâm Bắc không được ăn, càng lo hắn không ăn được món ngon. Trong đầu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có nên giúp hắn xếp hàng trước không.
Nhưng từ đầu tới cuối, Lâm Bắc chưa từng tỏ ý cần nhờ cậu.
Thẩm Diễn vốn dĩ nhát gan, cậu cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên cậu ý thức rõ khoảng cách ghế ngồi khiến hai người không cân bằng.
Nếu cậu ngồi phía sau, vậy thì mỗi ngày mỗi khắc đều có thể chăm chú nhìn theo hắn.
Nhưng đáng tiếc, giờ cậu ngồi phía trước, không biết hắn đang nghĩ gì, làm gì, lại chẳng dám quay đầu. Cậu chỉ có thể dựng tai, chăm chú lắng nghe từng động tĩnh phía sau.
Tiếng bút soạt soạt vang đều, dễ nghe và rõ ràng.
Trước mặt Thẩm Diễn cũng có một tờ đề thi, nhưng vì phân tâm, đến giờ cậu vẫn chưa viết được chữ nào.
Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, khoảng nửa giờ sau, Thẩm Diễn nghe thấy phía sau vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Bắc cài nắp bút, thu dọn bàn, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Thẩm Diễn luống cuống, vội nhét tất cả đồ đạc vào hộc bàn, lập tức chạy theo.
“Cơm nhà ăn càng ngày càng khó ăn thật.”
“Nếu không, mai trưa chúng ta lén ra ngoài ăn đồ Tây đi?”
“Thôi, học kỳ mới bắt đầu, tiền sinh hoạt còn eo hẹp lắm.”
Hai người vừa xuống lầu, vừa khéo gặp nhóm Dương Phàm đang ăn xong quay về.
Dương Phàm thấy Lâm Bắc, liền gọi:
“Đi đâu vậy?”
“Ăn cơm.”
Giọng hắn lạnh nhạt, xa cách.
Hắn mắt nhìn thẳng, hai tay cắm túi, lập tức đi ngang qua Dương Phàm bên cạnh.
Thẩm Diễn khom lưng, lưng còng, dáng vẻ như con chuột già, cũng lẽo đẽo theo sau.
Dương Phàm trong lòng khó chịu, trừng mắt nhìn bóng lưng hai người kia.
Từ sau khi Lâm Bắc chuyển đến, Thẩm Diễn như tìm được chỗ dựa, bám riết lấy hắn không rời.
Mà Lâm Bắc vốn dĩ đã tự mang hào quang, nay lại được người khác vây quanh ngưỡng mộ, ngay ngày đầu chuyển trường, diễn đàn học viện mấy trang đầu toàn bộ đều là chủ đề liên quan đến hắn.
Lâm Bắc kiêu ngạo, cuồng vọng, căn bản không phải loại Dương Phàm có thể áp chế. Điều này hiển nhiên khiến tiểu bá vương quen thói như Dương Phàm vô cùng bất mãn.
“Kia, thằng lắp bắp kia, lại nhận thêm ‘đại ca’ mới à?”
Dương Phàm khịt mũi coi thường: “Thứ đại ca rởm.”
“Người mới tới mà cao điệu quá, thế nào tôi cũng phải dạy hắn một bài, cho hắn biết thế nào là lễ phép.”
“Tên đó kiêu ngạo lắm. Ngày hôm qua Tô Ninh Hàm ban 6 kể, hắn còn cố ý chạy tới tìm Đường Tử Hân xin số WeChat đấy.”
“Có cho không?”
“Không cho. Đến bản thân Đường Tử Hân còn chưa có mà, lấy gì mà cho cậu ta.”
Câu này rõ ràng là Tô Ninh Hàm cố ý khơi mào.
Cả trường nhất trung ai chẳng biết, Dương Phàm năm ấy quân huấn vừa gặp đã si mê Tô Ninh Hàm, theo đuổi suốt một năm trời. Học kỳ này mới khó khăn lắm mới được cô ấy cho WeChat.
“Kia, Tô Ninh Hàm đúng là không có mắt.”
“Đám nữ sinh đó đều thích kiểu mặt mày nho nhã, phong cách công tử bột như hắn mà.”
“Được rồi.”
Dương Phàm bực bội, quát một câu mới nghiêm giọng nói:
“Thằng nhóc đó nhiều lắm cũng chỉ có thể ở lại trường một năm. Dù là làm bạn trai hay làm đại ca, hạn sử dụng cũng chỉ một năm thôi. Tôi là người rộng lượng, cứ để hắn chơi cho biết.”
“Phàm ca nói chí phải.”
Một bọn chúng kẻ trên người dưới, chia làm hai hàng đi tiếp.
Thẩm Diễn tưởng Lâm Bắc định xuống căn-tin, ai ngờ người nọ lại vòng xuống tầng một, rẽ sang nhà vệ sinh nam.
Thẩm Diễn đứng chờ ở ngoài.
Lâm Bắc đi ra, liếc hắn một cái, chẳng buồn nói lời nào, thẳng bước đến bồn rửa tay, tỉ mỉ rửa sạch từng đầu ngón tay.
Hắn thoáng mang vẻ không vui.
Thẩm Diễn chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng áp lực âm trầm quanh thân Lâm Bắc, nhưng không biết tại sao, cũng chẳng dám mở miệng an ủi.
Lúc này, khi theo Lâm Bắc ra ngoài, đột nhiên người kia khựng lại. Thẩm Diễn suýt nữa đâm sầm vào lưng hắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước cửa nhà vệ sinh, hai nam sinh lực lưỡng bị một nữ sinh vóc dáng nhỏ bé chắn đường.
Thẩm Diễn tự nhiên nhận ra người ấy – Tô Ninh Hàm.
Trước kia cậu từng thay Dương Phàm chạy vặt, đưa trà sữa cho cô, đưa túi chườm nóng, thậm chí đưa cả thư tình.
Mặc dù tất cả đều bị trả lại, nhưng chuyện Dương Phàm thích Tô Ninh Hàm, dù là kẻ chậm chạp như Thẩm Diễn cũng hiểu rất rõ.
Thế nhưng giờ phút này, Tô Ninh Hàm lại chắn ngang cửa nhà vệ sinh, chặn thẳng Lâm Bắc.
“Bạn học mới, xin chào.”
“Tớ là Tô Ninh Hàm, lớp 11 – ban 6. Tớ có thể làm bạn với cậu không?”
Nữ sinh kia rất lễ phép, lại thẳng thắn, hào phóng đưa tay ra.
Tô Ninh Hàm trong Nhất Trung vốn là gương mặt nổi bật, xinh đẹp động lòng người. Ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong trẻo. Lúc này ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Bắc, đáy mắt sáng rực, nụ cười dịu dàng khéo léo.
Nhưng Lâm Bắc chỉ đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn cô, không nói lấy một lời.
Thẩm Diễn trốn ở sau lưng Lâm Bắc, không dám ngẩng đầu. Lâm Bắc được nhiều người hâm mộ, chuyện này đương nhiên chẳng có gì lạ. Nhưng cố tình Tô Ninh Hàm lại là một rắc rối lớn.
Dương Phàm vốn đã hẹp hòi, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ lại tìm cách gây khó dễ cho Lâm Bắc.
Thẩm Diễn hẳn nên ngăn cản việc đó xảy ra.
Tô Ninh Hàm đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh nam một lúc, thấy Lâm Bắc không trả lời, coi như là hắn ngầm đồng ý. Đối phương không chủ động đưa phương thức liên lạc, cô liền lấy ra một cây bút đã chuẩn bị sẵn, đưa tay túm lấy cổ áo trước ngực Lâm Bắc, bước tới gần hai bước, đang định viết dãy số điện thoại của mình lên chỗ logo trắng nơi ngực áo cậu.
Thế nhưng đầu bút bỗng bị người chặn lại.
Mái tóc rủ xuống che nửa mắt, Thẩm Diễn từ sau lưng Lâm Bắc bước ra, đưa tay ấn xuống cây bút của Tô Ninh Hàm.
“Xin… xin lỗi, cậu ấy không tiện.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Bắc: Ta không tiện lúc nào?
Thẩm Diễn: Xin lỗi… ta cảm thấy ngươi không tiện thôi.