Khi Thẩm Diễn thu dọn sạch sẽ sân bóng rổ rồi quay lại lớp học, tiết tự học thứ ba đã bắt đầu. Lớp Mười Một - Ban Tám là lớp trọng điểm, trong phòng học chỉ còn lại tiếng bút sột soạt lướt trên giấy nháp.
Thẩm Diễn từ nhỏ đã rất sợ ánh mắt soi mói của người khác. Lúc này đứng ở cửa lớp, cậu do dự rất lâu mới dám cúi rạp người, rụt cổ lén lút như chuột chạy trốn mà lẻn về chỗ ngồi của mình.
Cậu vào từ cửa sau, muốn về chỗ thì nhất định phải đi ngang qua cạnh Lâm Bắc.
Lúc cúi đầu bước nhanh qua lối đi nhỏ, cậu còn chưa kịp thở phào thì rõ ràng cảm giác có thứ gì đó cản chân. Thẩm Diễn không giữ được thăng bằng, cả người đổ nhào ra phía trước.
Cơn đau rát truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể, bàn tay chống đất phát ra tiếng động nặng nề, nhưng điều đầu tiên cậu nghe thấy lại là tiếng cười vang rộ lên trong lớp.
Tiếng ong ong vọng vào trong tai, giữa âm thanh hỗn loạn ấy, Thẩm Diễn rõ ràng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ, nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện. Đó là giọng của Lâm Bắc.
Đường Tử Hân ngồi ở bàn đầu ngẩng cổ lên hô:
“Người ngồi gần kéo một tay với, đừng chỉ lo cười.”
Thẩm Diễn sợ nhất là làm phiền người khác, lúc này cuống quýt lắc đầu, lẩm bẩm từ chối:
“Không, không, không cần đâu…”
Cậu chật vật chống tay bò dậy khỏi mặt đất, trong lúc hoảng hốt thoáng nhìn thấy đôi giày sneaker sạch sẽ của Lâm Bắc, đôi chân đó nhẹ nhàng hất hất mũi giày về phía cậu, như thể đang chào hỏi.
Tiếng cười nhanh chóng lắng xuống trong lớp học yên tĩnh.
Cùi chỏ vẫn đau âm ỉ, Thẩm Diễn cúi thấp đầu, trong tay cầm một cây bút máy đã gãy ngòi, nét bút dừng trên tờ giấy trắng nhưng không thể viết nên chữ nào. Tim cậu vẫn đang đập thình thịch, chỉ vì cái hất chân đó của Lâm Bắc.
Bỗng má phải bị một vật lạnh buốt chạm vào, Thẩm Diễn giật mình suýt nữa nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.
Đó là một cây bút ký màu đen bằng nhựa, được chuyền từ phía sau tới, chạm thẳng vào mặt cậu. Thấy Thẩm Diễn không có phản ứng, Lâm Bắc dùng tay nhẹ nhàng lắc cây bút, thân bút lại “bạch bạch” đập thêm hai cái vào má cậu.
Cậu ấy… biết cây bút của mình bị hỏng? Phát hiện từ khi nào chứ?
Thẩm Diễn vừa nghĩ vừa vội vàng đưa tay nhận lấy cây bút kia, lắp bắp cảm ơn:
“C-cảm, cảm ơn.”
Lâm Bắc không nói gì, chỉ rút tay về.
Thẩm Diễn siết chặt cây bút, đến khi nhận ra khoé miệng mình bất giác nhếch lên, liền vội vã thu lại nụ cười.
“Ngày mai chính thức bắt đầu học, mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm, đi ngủ sớm dậy sớm, đừng đến trễ.”
Mãi đến khi tiếng chuông tan học cuối cùng vang lên, các bạn học mới lục tục phát ra những tiếng cảm thán mệt mỏi.
Lâm Bắc xếp sách giáo khoa mới phát xong vào ngăn bàn, không nói một lời, trực tiếp xách cặp rời khỏi lớp học.
Trong lúc đó, có vài người hình như muốn hỏi cậu về hướng nhà, sau này có thể đi cùng không, nhưng lại ngại khí chất lạnh lùng và dáng vẻ đi như gió của cậu, không ai đuổi kịp nổi.
Chỉ có vài tiếng gọi lúng túng vọng lên từ một góc lớp:
“Ai…?”
Thẩm Diễn vẫn nhớ trước khi ra khỏi nhà, mẹ kế từng nói với cậu, cậu nên về nhà cùng với Lâm Bắc, chứ không phải cứ mặc kệ để cậu ấy đi một mình.
Thẩm Diễn vốn là kiểu người làm gì cũng chậm rãi, rề rà, không nhanh không chậm, nhưng lúc này vì muốn đuổi theo Lâm Bắc, cậu chẳng kịp thu dọn gì, một tay xách cặp mở sẵn khoá, tay kia ôm mấy cuốn sách, hấp tấp nhảy khỏi lớp học đuổi theo.
Chỉ để lại Dương Phàm ngồi trong lớp, mặt đầy biểu cảm khó hiểu.
“Hai người bọn họ rốt cuộc là tình huống gì vậy?”
***
Trước cổng trường Trung học số 1 Lâm Bắc.
Cần gạt nước nhẹ nhàng gạt qua màn nước mưa trên kính chắn gió, tài xế Trương đỗ xe sát mép đường, im lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm nay không thong thả giống bình thường, ông nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, màn hình sáng lên rồi lại tối đi vài lần, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Việc Lâm Bắc quay về nhà lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Còn một đứa trẻ đơn thuần và thiện lương như A Diễn từ nhỏ đã bị khiển trách vì khuyết điểm tính cách, lớn lên trong sự bắt nạt của người khác. Đặt đứa trẻ như vậy bên cạnh những kẻ khôn ngoan đầy tâm cơ, làm sao không khiến ông lo lắng?
Trong lòng ông tràn đầy tính toán và bảo vệ, phần nhiều cũng vì thương nhớ mẹ Thẩm Diễn, người phụ nữ ngày xưa từng đối xử với ông rất tốt.
Còn về người phụ nữ từ ngoài đường đột nhiên bước chân vào cái nhà này, Lâm Bắc và cô ta, trong mắt chú Trương, chẳng khác gì một vết gai chướng mắt.
“Chú Trương… chú Trương chào chú ạ.”
Thẩm Diễn rụt rè kéo cửa xe, cúi đầu chào chú Trương. Trên lưng đeo cặp sách của mình, trên tay còn lại cầm cặp của Lâm Bắc.
Thiếu niên cao gầy ấy chỉ cần một bóng dáng từ xa cũng đủ khiến người ta ngoái nhìn, chẳng biết từ đâu lấy ra chiếc mũ lưỡi trai, kéo thấp mũ che đi đôi mắt.
Lâm Bắc kéo vành mũ thật sâu, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng đỏ rực dưới ánh đèn tối lạnh. Đôi giày thể thao trắng còn vương bụi bẩn sau trận bóng, vừa nhấc lên đặt vào trong xe, lại đúng lúc nghe thấy một câu nói mỉa mai.
“Sớm biết có khách quý như vậy, hôm nay tôi đã không vội đi rửa xe rồi.”
Lời nói như nước lạnh tạt thẳng vào mặt, rõ ràng đang ám chỉ Lâm Bắc không sạch sẽ.
Động tác đặt chân vào xe khựng lại, cậu khẽ vỗ vỗ bụi bẩn trên mũi giày, rồi thu chân lại, không bước lên nữa.
Thẩm Diễn đứng ngay phía sau, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra chỉ cách mình một gang tay.
Chỉ thấy thiếu niên đột nhiên xoay người, giật lại chiếc cặp từ tay cậu, không nói một lời, rẽ sang bên cạnh chiếc xe Hồng Kỳ H9 đậu sẵn, vác cặp lên vai, quay người bước đi thẳng.
Cả một chuỗi động tác dứt khoát mạch lạc, cậu không hề quay đầu lại.
“Lâm… Lâm… Lâm…”
Thẩm Diễn định gọi tên cậu, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.
Lâm Bắc đi rất nhanh. Cậu móc điện thoại ra khỏi túi, quét mã một chiếc xe đạp ở ven đường.
Đã hơn chín giờ tối sau tiết tự học buổi tối, mà cậu lại đi ngược hướng so với nhà, không rõ là muốn đi đâu.
Thẩm Diễn đuổi theo mà không hề suy nghĩ, đơn thuần chỉ là bản năng. Phía sau lưng còn văng vẳng tiếng chú Trương gọi tên cậu, nhưng cậu cũng giống Lâm Bắc, không hề quay đầu lại.
Gió tháng Chín lồng lộng quất qua tai, mang theo chút lạnh lẽo tùy tiện. Lâm Bắc đạp xe, dù không ngoảnh lại cũng biết Thẩm Diễn nhất định đang theo sau.
Qua hai con phố chính, cậu quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Nơi này đèn đường sáng rực, con hẻm hẹp và dài, xung quanh toàn là các tòa nhà thấp tầng chồng lên nhau. Trên đầu còn có áo thun trắng giặt ban sáng đang bay phấp phới.
Khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bánh xe đạp nghiến qua mặt đường xi măng. Trong không khí vương chút mùi hương dịu nhẹ, có lẽ từ một chậu cúc cam được đặt ở bậu cửa sổ nào đó.
Cảm giác bị đè nén và ngột ngạt cả ngày dường như được giải phóng trong khoảnh khắc ấy. Con hẻm dài hun hút, không thấy điểm cuối, nhưng phía trước lại dường như có ánh sáng dìu dịu, đó chính là nơi cậu nên hướng đến.
***
“Chị… chị ơi…”
Sáu năm trước, tại biệt thự của bà ngoại Thẩm Diễn ở Tân Nam, trong sân có một cây hoa mộc vàng rất lớn.
Lần đầu tiên nghe cha dượng nói rằng ông còn có một đứa con trai mười tuổi, cần phải đưa về nhà để dung hòa quan hệ trong nhà, Lâm Bắc khi ấy đã phản cảm.
Cậu rất khó cảm nhận được sự ấm áp trong gia đình. Suốt những năm tháng lớn lên, cha dượng là người hiếm hoi từng đối xử tốt với cậu.
Dù là vật chất hay tình cảm, ông đều có thể đáp ứng hầu như mọi mong ước của một đứa trẻ thiếu thốn tình thương.
Khi còn nhỏ, Lâm Bắc từng nhiều lần nghĩ, nếu người đàn ông nho nhã, phong độ và có học thức kia là cha ruột của mình thì tốt biết bao.
“Con muốn đưa A Diễn về, nhà họ Tô chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Dù sao nó cũng là họ Thẩm, những thứ thuộc về nó, nó vẫn có quyền được hưởng.”
Trước khi bước vào biệt thự ở Tân Nam, đứa trẻ 12 tuổi ấy vẫn còn ngây ngô từng nghĩ cha dượng chính là một siêu nhân biết thỏa mãn mọi ước mơ của mình.
Không ngờ rằng, người đàn ông mà cậu từng thần tượng như thần thánh ấy lại cúi đầu khép nép, nghe theo từng lời chỉ bảo trước mặt bà ngoại Thẩm Diễn – một bà lão đã gần bảy mươi tuổi.
“Mộc Tê đã qua đời, anh lại tái giá, theo tình theo lý thì đây không còn là chuyện của nhà họ Tô nữa. Nhưng bao năm nay, sự nghiệp của anh phát triển được như hiện tại, nhà họ Tô cũng giúp đỡ không ít, điều này chắc anh hiểu rõ.”
Ánh nắng buổi chiều hôm đó là sắc vàng kim, rơi đầy trên mặt đất phủ lá cây, để lại từng đốm sáng lốm đốm.
“Còn về người phụ nữ kia…”
Nói đến đây, người phụ nữ quý phái trong sân quay đầu lại. Bà có đôi mắt xinh đẹp đầy cao quý, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn hai mẹ con nhà họ Lâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Mẹ của Lâm Bắc siết chặt tay con, bắt đầu run lên. Khoảnh khắc ấy, cảm giác bị đối xử như kẻ ngoài cuộc bắt đầu bén rễ trong lòng cậu thiếu niên.
“Nói khó nghe thì là như vậy: bà ta hiện giờ được ăn sung mặc sướng là nhờ máu thịt con gái tôi để lại.”
“Mẹ đừng lo. Dù có người phụ nữ khác hay không, Mộc Tê vĩnh viễn vẫn là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Thẩm. Những năm qua A Diễn được mẹ chăm sóc chu đáo, bây giờ có người giúp đỡ, con cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha.”
“Con hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó, mẹ tin con.”
Bà ngoại Thẩm Diễn mặc chiếc sườn xám lụa xanh đậm thêu tay hoa mẫu đơn, chân đi giày cao gót vải hoa nhài, tóc bạc buộc gọn sau đầu, còn cài một chiếc trâm kim hình bói cá.
Khí chất phát ra từ tận xương cốt của người phụ nữ quyền quý ấy không ai có thể bắt chước nổi. Từng cử chỉ, từng nụ cười của bà đều mang vẻ cao cao tại thượng, khiến người khác không dám ngẩng đầu.
“Chỉ có điều có vài lời nên nói rõ từ đầu: dù nhà họ Tô chúng tôi không có ý tranh giành tài sản của nhà họ Thẩm, nhưng người thừa kế danh chính ngôn thuận thì chỉ có thể là một mình A Diễn. Còn những đứa con rơi không rõ lai lịch, cho ăn no một bữa là đã là tốt lắm rồi.”
Lâm Bắc từng tưởng rằng cha dượng là người thực lòng yêu thương cậu.
Thế nhưng hắn không ngờ, thứ tình cảm phụ tử mà bản thân nâng niu như báu vật lại được ban phát một cách tùy tiện ấy, mong manh đến mức chỉ một sự thật phơi bày đã tan tành không gượng nổi.
Mẹ hắn không có nổi một tờ giấy chứng nhận hôn thú, suốt bao năm chỉ có thể sống thấp thỏm trong Thẩm gia, như một người bảo mẫu không danh không phận, cẩn thận từng chút một chăm sóc cho “thiếu gia hợp pháp” của nhà họ Thẩm.
Còn đứa con không danh chính ngôn thuận ấy, kẻ bị người người phỉ nhổ là "đứa con hoang", cuối cùng lại bị cả nhà lạnh nhạt, xa lánh, rồi đuổi đi như một món đồ dư thừa.
Ngày bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, Lâm Bắc chỉ mang theo một chiếc cặp sách. Cha dượng ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng sau lưng rọi xuống khiến gương mặt ông ta mờ đi, khoảng cách giữa họ xa đến lạ.
“Nơi này là Thẩm gia.”
Người đàn ông từng dùng tất cả dịu dàng để lấp đầy trái tim thiếu thốn của hắn, chỉ dùng năm chữ ngắn ngủi, liền vạch rõ ranh giới, đẩy một đứa trẻ như cậu ra ngoài cánh cửa ngôi nhà từng gọi là “gia đình”.
Lâm Bắc đã rời đi.
Rồi sáu năm sau, vào một ngày thu nào đó, hắn mang theo toàn thân đầy kiêu hãnh và bất cần, một lần nữa quay về.
Chú Trương phanh gấp khiến xe dừng khựng lại ở lối ra con hẻm. Lâm Bắc cũng phải vội vã bóp phanh, suýt nữa thì văng khỏi yên xe.
Chiếc mũ lưỡi trai bị gió cuốn đi, vài sợi tóc ở hai bên tai cũng bị thổi bay, che lấp ánh mắt của cậu.
Cửa kính xe Hồng Kỳ H9 hạ xuống, chú Trương tức đến nghẹn họng. Suốt đoạn đường vượt ba đèn đỏ mới đuổi kịp cái “thằng điên” này, vậy mà đối phương còn cười nhếch mép đầy giễu cợt khi thấy ông.
“Giữa đêm hôm mà phát điên cái gì? Lên xe.”
Lâm Bắc không trả lời. Chỉ nhíu mày, khẽ nghiêng tay lái, đầu xe hơi lệch về phía bên phải như thể lại muốn phóng đi lần nữa.
Chú Trương quát:
“Cậu còn định đi đâu?”
Thiếu niên quay đầu lại, giọng nói lạnh trong trẻo vang lên, tản ra theo gió:
“Đây là kiểu giáo dưỡng mà nhà họ Thẩm các người dạy cho một tài xế đấy à?”
Hắn chưa từng che giấu sự chán ghét với những người khinh thường mình, nhưng thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn chính là nhìn những kẻ ngoài mặt cao ngạo, sau lưng lại phải cắn răng cúi đầu, miễn cưỡng nuốt vào lòng nỗi uất ức để khuất phục trước mặt hắn.
Giọng chú Trương vang lên lần nữa, cứng đờ đổi sang thái độ cung kính:
“Thiếu gia Lâm Bắc, mời cậu lên xe.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Bắc: Không ai hiểu rõ giáo dưỡng bằng tôi cả.