Mẹ xem như cũng có tâm, để lại cho Lâm Bắc căn phòng cũ, bên trong bài trí và trang hoàng đều cố gắng khôi phục như trước khi hắn rời đi.

Dù trước đây bà từng nhẫn tâm đưa ra quyết định, nhưng trong lòng vẫn luôn day dứt vì thiệt thòi mà đứa nhỏ này phải chịu. Sáng sớm, bà đã dậy vào bếp chuẩn bị bữa ăn, chiếc nồi sứ trắng lộc cộc sôi, hương cháo gà rau xanh bốc lên ấm áp.

Năm cuối cấp ba, chương trình học rất áp lực, không cho phép bọn họ lơ là. Vốn dĩ tâm trạng bình ổn bỗng bị xáo trộn, tối qua Thẩm Diễn mất ngủ nghiêm trọng. Chỉ cần cậu nhắm mắt là lại thấy hình ảnh Lâm Bắc, khiến cậu vô cùng bối rối.

Trằn trọc cả đêm không yên giấc, nhưng sáng hôm sau, cậu vẫn kiên trì dậy lúc sáu giờ.

Dưới ánh đèn thủy tinh sáng trong, Thẩm Diễn thay xong đồng phục, dụi mắt đi ra. Trước mắt vẫn còn mơ hồ, thì tiếng nói dịu dàng của mẹ kế đã vang lên bên tai.

“A Diễn, đói bụng chưa?”

Người phụ nữ khéo léo, đoan trang ngồi ở bàn ăn kiên nhẫn chờ. Bao năm nay, gương mặt của bà vẫn không hề già đi, nét đẹp ấy khiến người ta khó nhận ra sự thiếu tự tin nơi khóe mắt.

Thẩm Diễn đứng nghiêm, ngoan ngoãn gật đầu chào về hướng mẹ kế:

“Chào buổi sáng, ngài… vất vả rồi.”

Đứa con vốn bị cả nhà chán ghét này, cũng là người có lập trường nhất để chán ghét bản thân bà nhất. Nhưng từ trước đến nay, cậu vẫn dùng tấm lòng chân thành và thiện ý để tiếp nhận một “người ngoài” như bà trong gia đình.

Cảm giác chua xót nơi chóp mũi nhanh chóng bị bà đè xuống. Làm người lớn mà rơi lệ trước mặt trẻ con quả thật mất mặt, nên trước khi bị phát hiện, bà đã nhanh tay lau đi khóe mắt ửng đỏ.

Mẹ kế vội đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh mình: “Mau lại đây ngồi.”

Thẩm Diễn vốn ít ăn cháo. Buổi sáng trong nhà, dì thường chuẩn bị cho cậu một ly sữa tươi đầy ắp, kèm theo các loại bánh mì nướng thay đổi mỗi ngày.

Hôm nay, mùi cháo gà rau xanh lại thơm lạ thường. Vừa liếc về phía bếp, mẹ kế đã vội giải thích:

“Tiểu Bắc mới về, mẹ sợ nó không quen ăn đồ trong nhà. Hồi nhỏ nó thích nhất là cháo, nên hôm nay mẹ nấu theo khẩu vị của nó. A Diễn, nếu con không quen hoặc không thích, mẹ sẽ ra ngoài mua sữa và bánh mì cho con nhé?”

Từ đây đến siêu thị nhập khẩu gần nhất cũng phải đi bộ mười phút, mà sáng sớm thế này hầu như chẳng cửa hàng nào mở.

Nhưng bà nói thật lòng. Chưa dứt câu, ví tiền đã nằm gọn trong tay bà, trông như sắp đi ra ngoài thật.

Thẩm Diễn vốn không quá kén ăn, chỉ là vì mỗi sáng đều được chuẩn bị sữa và bánh mì nên thành thói quen. Giờ thấy mẹ kế định vì mình mà chạy đi mua, cậu vội gọi lại:

“Không… không cần đâu, con cũng ăn cháo được.”

Cậu ăn gì cũng không sao, miễn là Lâm Bắc vui, thì cho dù có ăn rau dại hay đồ nhạt nhẽo, bữa cơm ấy vẫn mang ý nghĩa đặc biệt.

Giờ vào học buổi sáng là 7:20. Dù Thẩm gia sống trong nội thành, nhưng vì giờ cao điểm, bình thường phải ra khỏi nhà trước bốn mươi phút.

Trên xe, Thẩm Diễn có thể ngủ bù, ôn bài, làm gì cũng được, nhưng tuyệt nhiên chưa từng như hôm nay — đến 6:40 vẫn còn ngồi chờ ở nhà, đợi Lâm Bắc xuống ăn sáng.

Mẹ kế hiểu rõ tính khí của Lâm Bắc, tùy tiện lên gọi có thể gây xung đột khó có thể cứu vãn. Nhưng để Thẩm Diễn cứ ngồi chờ thế này cũng chẳng ổn.

Vì vậy, bà múc một bát cháo gà nóng hổi, đặt muỗng vào rồi đẩy đến trước mặt cậu.

“A Diễn, con ăn trước đi. Ăn xong để chú Trương đưa con đến trường. Tiểu Bắc mới về, chắc chưa quen, lát nữa tỉnh dậy mẹ sẽ bảo nó tự lái xe tới.”

Thẩm Diễn ngẩng nhìn về phía cầu thang lên lầu hai, trống trơn, không một bóng người. Cậu do dự, muốn lên gọi Lâm Bắc dậy, nhưng với một người mắc chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng kèm tật nói lắp như cậu, đây quả thật là chuyện khó xử.

Ngón tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt. Cậu chẳng bao giờ nghi ngờ — dù bản thân rất khao khát được đến gần, nhưng vì thiếu dũng khí, nên vẫn không thể bước qua ranh giới ấy.

“Ai mới về chưa quen… là đang nói tôi sao?”

Người mà cậu luôn nghĩ tới bỗng xuất hiện ở khúc ngoặt cầu thang, giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy vang lên bên tai.

Tối hôm qua, Thẩm Diễn vẫn không hiểu nổi vì sao đối phương lại ngủ ngay bên giường mình. Dù không làm ra chuyện gì khác thường như trong trí tưởng tượng, nhưng cậu vẫn có chút chột dạ, giống như kẻ trộm tình cờ chạm mặt chủ nhà. Ngay khoảnh khắc Lâm Bắc xuất hiện, cậu lập tức hoảng loạn, hai bên má nóng bừng.

Cậu đứng bật dậy theo phản xạ, động tác quá nhanh khiến đầu gối đập mạnh vào mặt bàn đá cẩm thạch. Cơn đau truyền lên khiến cậu nghiến răng bật ra một tiếng rên khẽ, rồi xấu hổ cúi đầu, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Diễn cảm thấy mình chẳng khác nào một tên hề tự biên tự diễn chỉ để thu hút ánh mắt người khác.

Mẹ kế lập tức chú ý, sốt ruột bước lại xem.

Lâm Bắc mắt nhìn thẳng, từ cầu thang đi xuống rồi đi thẳng ra cửa. Vì mới chuyển trường nên chưa có đồng phục mới, hắn mặc áo hoodie đen, đeo cặp chéo vai.

“Tiểu Bắc, đi cùng A Diễn tới trường đi.”

Mẹ gọi, hắn cũng không quay đầu:

“Không cần, tôi tự đi.”

Hắn cúi xuống ở huyền quan, lấy đôi giày bóng rổ sạch sẽ, buộc dây xong còn bật thử hai bước, ra dáng chuẩn bị chạy.

“Tiểu Bắc, chú Trương đang chờ ở cửa. Giờ này đường đông, từ nhà đến trường cũng khá xa.”

“Hắn đứng ở cửa đâu phải để đón tôi.” Lâm Bắc nói, “Xe riêng của tiểu thiếu gia thì cứ để tiểu thiếu gia ngồi, tôi đâu có tư cách.”

Nói rồi, hắn còn quay đầu liếc Thẩm Diễn một cái.

Đôi mắt Lâm Bắc vốn đẹp, sáng trong rực rỡ lại mang theo ý cười, bên dưới vẻ thản nhiên là sức công kích khiến người khác khó chống đỡ. Ngón tay hắn đặt lên chốt cửa lạnh lẽo, vừa định đẩy ra thì Thẩm Diễn đã bật dậy, cầm lấy cặp đặt bên cạnh và đuổi theo ra ngoài.

“A Diễn… bữa sáng…”

Mẹ kế vội vàng bước theo mấy bước, rồi dừng lại.

Hai bóng lưng mang cặp, một trước một sau bước ra khỏi cửa kính sát đất phòng khách, sải bước kiên định, như thể sẽ không quay về nữa.

***

Sáng sớm, người làm vườn đã tưới nước, mùi đất ẩm và cỏ cây tươi mát lan khắp không khí.

Chiếc Hongqi H9 đỗ ngay trước cửa. Cửa sổ ghế lái mở một nửa, bàn tay kẹp điếu thuốc thò ra, gõ rơi tàn xuống đất.

Ban đầu, Lâm Bắc đi trước Thẩm Diễn, nhưng khi hai người gần tới xe, Thẩm Diễn bất ngờ bước nhanh lên, chủ động kéo cửa trước cho hắn.

Chú Trương liếc cậu con hoang này một cái, dập thuốc, đóng cửa sổ, tỏ rõ thái độ không muốn để ý. Lâm Bắc chỉnh lại cặp sang vai kia, nhìn cánh cửa xe đóng chặt bên mình, khẽ nhướng mày cười, rồi không định lên xe mà xoay người đi thẳng ra ngõ nhỏ bên hông nhà.

Thẩm Diễn vội đuổi theo:

“Kia… cái kia… trường học… rất xa.”

Lâm Bắc không quay đầu, hai tay đút túi, khẽ hừ một khúc điệu không rõ tên. Hoa từ bức tường gạch đỏ rơi xuống vai hắn, rồi theo bước chân thiếu niên mà rơi xuống đất.

Hắn biết Thẩm Diễn đang chạy theo phía sau, tiếng bước chân gấp gáp vang sát lưng.

Chú Trương tức muốn hộc máu, hạ kính xe hét:

“Sáng sớm phát cái gì điên vậy? Còn muốn đi học không? Đến muộn ai chịu trách nhiệm?”

Ai chịu mặc kệ, miễn không phải ông là được.

Khóe môi Lâm Bắc nhếch lên, trong đầu chợt lóe ý định trêu chọc. Hắn siết chặt quai cặp, bất ngờ cất bước chạy như bay ra ngoài.

“Ai…?”

Thẩm Diễn sững sờ, không hiểu đối phương làm gì, nhưng đầu cũng nóng lên, lập tức lao theo chạy ra khỏi con hẻm.

Phía sau, tiếng động cơ xe vang lên kèm theo tiếng quát đầy tức giận:

“A Diễn! Đừng có chạy lung tung theo thằng nhóc điên đó!”

Tiếng quát khẽ dần tan trong gió, Lâm Bắc đã chạy xa. Từ con hẻm nhỏ lao ra đường chính, đúng giờ cao điểm buổi sáng, phía sau vang dồn tiếng xe cộ nối nhau lướt qua.

Vận may của hắn hôm nay rất tốt, đi liền mạch toàn đèn xanh, đến cả thời gian dừng lại thở cũng không cho bản thân.

Đôi khi, từ một góc phố lại bất ngờ lao ra chiếc xe ba bánh bán đồ ăn sáng, suýt đụng vào hắn. Lâm Bắc né được linh hoạt, còn không quên nghe thấy giọng chửi đậm chất địa phương:

“Sáng ra mày đã vội tìm chết à!”

“Sáng ra mày đã vội đi đầu thai à!”

Lâm Bắc cũng không chịu yếu thế, hơi nóng trong người bốc lên, giọng thiếu niên trong trẻo liền vang vọng khắp không gian.

Thẩm Diễn vội vàng chạy đến, vừa nói lắp vừa cúi đầu xin lỗi rối rít thay hắn. Cả hai không để ý, đã băng qua ba con phố, gió sớm rít qua bên tai.

Hắn càng chạy nhanh, càng nghe rõ tiếng tim mình đập “thùng thùng” dồn dập, như thể sắp phá lồng ngực mà bật ra.

Bước chân đột ngột chậm lại, ý muốn dừng không tiếp tục chạy nữa bỗng trỗi lên — có lẽ là khi hắn nghe thấy sau lưng vẫn vang lên những bước chân vụng về nhưng kiên định bám theo. Cảm giác đau nhức nơi bắp chân dần lan ra các khớp, Lâm Bắc khom người, chống gối thở hổn hển. Khóe môi vừa nhếch lên thành nụ cười, hắn đã nghiêng người tránh sang bên.

Thẩm Diễn không kịp phanh, cả người mất đà ngã bổ nhào ra khoảng đất trống.

“Ha ha ha ha ha ha ——”

Tiếng cười bật ra, khiến mấy con chim trong tán cây bên đường hoảng loạn bay lên. Lâm Bắc cười đến mức ôm bụng, thẳng lưng cũng không nổi.

Thẩm Diễn lần này ngã thật đau, bàn tay trầy xước trên mặt đường xi măng, quần đồng phục cũng rách một mảng lớn.

“Chết chắc rồi.”

Đợi đến khi cười xong, Lâm Bắc mới khom gối ngồi xuống trước mặt Thẩm Diễn.

Trong cổ họng hắn vang lên tiếng thở nhẹ, mang theo chút bá đạo và tùy tiện, rồi đưa tay chạm vào bàn tay bị trầy xước của cậu.

“Đau không?”

Giọng hắn nghe như chẳng mấy để tâm.

Thẩm Diễn cúi đầu, lặng lẽ rụt tay lại, giấu vào dưới ống tay áo đồng phục xanh lam.

“Không… không đau.”

“Thật không đau hay giả không đau?”

“Thật… thật không đau.”

“Thế chỗ này thì sao?” Lâm Bắc lại khẽ chạm vào đầu gối bị ngã rách của cậu.

“Chỗ này… chỗ này…”

“Nói dối là mũi sẽ dài ra đấy.”

Đáng lẽ đây là câu nói đùa, nhưng với tính cách của Lâm Bắc, hắn vốn không hay đùa giỡn với người khác. Giọng nói ấy mang theo ý cười. Thẩm Diễn ngẩng lên, chỉ thoáng chốc đã bị dung mạo rực rỡ của hắn hút mắt, rồi lập tức quay đi.

“Tôi… tôi…”

“Cho cậu thêm một cơ hội, chỗ này đau không?”

Thẩm Diễn lắc đầu, rồi lại vội vàng gật, “Có… có chút… hơi đau thôi.”

“Đau thì nói đau, không đau thì nói không đau.”

Lâm Bắc đứng dậy, dứt khoát kéo Thẩm Diễn từ dưới đất lên. Khác với sự rụt rè che giấu của Thẩm Diễn, Lâm Bắc từ trước đến nay thẳng thắn, đưa tay khoác luôn cánh tay cậu lên vai mình.

“Có mang tiền không?”

“Có… có tiền.”

“Vậy gọi taxi đến trường.”

Hắn đưa tay, vừa hay chặn được một chiếc taxi màu xanh lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play