Khi ấy Tần Hòa mới vừa tròn một tuổi, tất nhiên không thể biết, chính mình chỉ bởi một lời nói vô tâm của kẻ khác mà đánh mất sự nuông chiều của phụ thân. Mãi đến khi lên bốn, hắn vẫn một lòng tin tưởng rằng phụ thân không thường ôm lấy mình, chẳng qua bởi hắn là một nam tử hán.
Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao có thể suốt ngày để người ôm ấp trong lòng như hài tử mềm yếu?
Thế nhưng, chung quy hắn vẫn là một đứa trẻ. Khi không có phụ thân ở bên, hắn lại thường làm nũng, dính lấy mẫu thân, đòi nghe nàng kể chuyện. Mẫu thân kể chuyện rất khéo, thú vị gấp trăm lần những buổi phụ thân đọc sách khô khan, nhiều khi nghe một hồi đã chìm vào mộng đẹp, quên cả việc phụ thân không cho hắn nằm bên cạnh mẫu thân nghỉ ngơi.
Hôm ấy, Sở Nghị từ bên ngoài trở về, liền thấy hai tiểu oa nhi một trái một phải nằm ngủ say bên cạnh Tần Chiêu. Mặt Tần Hòa đỏ bừng, ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân, bên miệng còn vương nụ cười ngây thơ.
Sở Nghị nhíu mày, lặng lẽ bước đến bên giường. Hắn cúi người, nhẹ nhàng gỡ tay nhi tử khỏi Tần Chiêu, rồi bế bổng hắn lên, giao cho Thu Lan đang đứng hầu một bên, dặn nàng đưa đến cho nhũ mẫu chăm sóc.
Tiễn nhi tử đi rồi, hắn lại cúi mình ôm lấy nữ nhi đang ngủ say, bế vào lòng.
Tần Chiêu cảm nhận có động tĩnh bên người, hé mắt nhìn ra, chỉ thấy nhi tử đã chẳng còn ở đó, còn nữ nhi thì đã dựa vào vai Sở Nghị, cau mày hừ hừ vài tiếng, tựa như bị làm phiền giấc mộng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT