Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, Cát Mạnh thị cảm nhận được khí lạnh thấu xương, liền nói:
“Đã là giữa tháng mười rồi, cũng đến lúc tuyết rơi.”

May mà hôm nay lão đại đã sớm vận chuyển thuế lương vào huyện thành.

Trời tuyết, ngày mưa, đêm mưa, tuyết đêm… đều là thời cơ tốt để làm việc lớn.

Cát An thấy rèm phòng phía tây lại bị vén lên, liền nghiêng đầu nhìn.

Tuổi còn nhỏ như vậy mà Cát Hân Nhiên lại ra ngoài tìm việc làm.
Cầm theo một rổ than củi vào nhà, chẳng lẽ định thừa lúc tuyết rơi trốn trong phòng nhóm lửa lò nhỏ, rán mỡ ăn riêng?

Cát gia một ngày ba bữa, ăn dùng đều công bằng. Nếu trong lòng thèm ăn thứ gì, có thể tự đi mua mỗi phòng đều có bếp riêng.

Nàng sống cùng cha mẹ, một tháng ít nhất được uống năm bữa canh thịt đều là ba phòng thay phiên đưa tới nhà chính.

Cát Mạnh thị thấy con gái nhìn về phía đó, cho rằng nàng đang nghĩ đến cái lò sưởi:
“Trời lạnh rồi, trong phòng không thể thiếu nước ấm. Một lát nữa nương sẽ bảo đại tẩu con mang lò sưởi đến, đặt ngay sau cửa sổ gian ngoài. Dựng sát cửa sổ mà đặt.”

“Dạ.” Cát An duỗi chân tay, thuận miệng nói: “Nương, hôm nay là sinh nhật Hân Nhiên.”

“Nó nhỏ hơn con đúng hai ngày, ta sao mà quên được.”
Cát Mạnh thị liếc sang phòng Tây, giọng có phần tức giận: “Tối nay hầm thịt, bên đó để cha nương nó mang qua.”

Cát An gật đầu. Đúng lúc này, một bông tuyết nhẹ nhàng bay qua trước cửa sổ, lượn lờ rồi đáp xuống. Khóe môi nàng không khỏi cong lên, cố ý cao giọng nói:
“Tuyết rơi rồi.”

Quả nhiên vừa nghe thấy lời này, Cát Hân Nhiên lập tức từ phòng Tây chạy ra đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn lên, ngắm từng bông tuyết đang rơi.

Tuy cách hơi xa nhưng Cát An vẫn nhìn thấy rõ, trong hốc mắt nàng ta có nước lặng lẽ rơi theo khóe mắt, thấm vào mái tóc.

Cát Hân Nhiên đời trước đã trải qua những gì trong sách không viết rõ.

Chỉ biết nàng gả làm kế thất cho Đàm Đông, một lòng lo liệu hậu viện cho hắn, tận tâm tận lực nhưng kết cục vẫn chẳng ra sao.

Vất vả mang thai, đến tháng Tư khi thai đã tròn lại bị đích nữ của Đàm Đông hãm hại, ăn nhầm thuốc có hổ lang chi dược. Sau một đêm hoang đường với Đàm Đông liền sinh non, tổn thương thân thể nặng nề, từ đó không thể sinh thêm.

Quãng đời còn lại, Cát Hân Nhiên dốc hết tâm sức đấu với đích nữ của Đàm Đông.

Cô nương kia hình như tên là Đàm Linh Chi hay Đàm Linh Chỉ, thủ đoạn độc ác, bỉ ổi lại tàn nhẫn đâu phải một tiểu cô nương nhà thường dân như Cát Hân Nhiên có thể địch nổi?

Dù có trọng sinh, nắm được tiên cơ lại có Chiêm Vân Hòa chống lưng, nàng vẫn chẳng làm gì được vị Đàm cô nương kia. Cuối cùng người đó vẫn sống đến khi Đàm gia suy bại mới cùng nhau diệt vong.

Nhìn thiếu nữ gầy yếu đưa tay đón lấy hoa tuyết, Cát An cảm thấy một tia u sầu thoáng qua. Nhưng nàng lại không thể nào sinh ra nổi chút thương tiếc.

Thứ mình không cần thì đừng ép người khác nhận thay. Trong sách, hôn nhân bất hạnh của Cát An hoàn toàn là do Cát Hân Nhiên tái giá mà nên.

Tốt lắm, tuyết rơi rồi. Cát Hân Nhiên nắm lấy hoa tuyết, cảm nhận cái lạnh thấm vào lòng bàn tay, khẽ cụp mắt xuống. Đời này, nàng nhất định, nhất định không được giẫm lên vết xe đổ.

Năm ngón tay mở ra, bông tuyết trong lòng bàn tay đã tan thành nước, thấm qua kẽ ngón. 

Kiếp trước, cùng ác nữ Đàm Linh Chỉ đấu suốt mười hai năm nàng cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý. Con người, phải đủ tàn nhẫn mới có thể sống sót. Nếu không, ai cũng sẽ giẫm lên người ngươi, mặc tình giày xéo.

“Ngươi chê nhà này gần đây chưa đủ loạn hay sao?”
Cát Mạnh thị lớn tiếng quát, khiến Cát Hân Nhiên đang định bước ra tuyết giật mình run rẩy:
“Còn không mau vào nhà?”

Ba năm trước, nha đầu kia ngã đập đầu, Hoàng thị khóc lóc thảm thiết như cha chết. Lão tam cũng suýt nữa nói ra lời oán trách thê tử mình bị ngược đãi. Bà nào dám?

Hai mẹ con họ, chưa cần chạm đến cũng đã khóc sướt mướt.
Nếu thật sự ra tay, chỉ sợ nước mắt đủ để dìm chết bà! Đang chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, Cát Hân Nhiên bị tiếng quát giật mình tỉnh lại, vội vàng cúi đầu rút về trong phòng.

“Nương, người bắt đầu thêu hỷ phục rồi sao? Có cần con giúp gì không?”
Cát An duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt dọc theo mép hoa văn trên trán mẹ. Cát Mạnh thị cụp mắt, nhìn về phía khung thêu đặt trên bàn:
“Con cứ thêu phần của con, ta cũng chỉ còn chuyện này để bận tâm. Thời gian vẫn còn dài, cứ từ từ mà làm.”

Một trận gió lạnh thổi tới, cuốn theo bông tuyết xoay tròn hai vòng, rồi nhanh chóng bay đi. Cát An thấy mũi ngứa, hắt hơi một cái.

Thấy vậy, Cát Mạnh thị liền đứng dậy kéo lại dây buộc cửa sổ:
“Trong phòng nếu thấy tối thì đốt đèn dầu, hôm nay đừng thêu nữa, lên giường đất nghỉ đi. Đến lúc cơm chiều, nương sẽ gọi con.” Nói xong liền đóng chặt cửa sổ.

Tuyết càng rơi càng dày, gió thổi vi vút, chẳng mấy chốc, trời đất đã trắng xóa một mảng. Nghe theo lời mẹ, Cát An cũng không tiếp tục làm nữ công, mở rương, ôm lấy hộp riêng rồi leo lên giường đất.

Đôi vòng tay vàng đã được nàng giấu kỹ chỗ khác, giờ lấy lại.
Nàng kiểm lại số bạc trong hộp gỗ tiểu thỏi hai lượng bảy miếng, một lượng có mười ba thỏi, còn có tiền vụn do cha đưa, cả hào lẫn đồng.
Tiền đồng xâu được một điếu, lẻ thêm bốn trăm bảy mươi ba văn.

Linh tinh cộng lại, cũng tích được khoảng ba mươi lượng bạc.
Cát An nhìn mà hài lòng, nhặt lên ba đồng tiền được buộc bằng chỉ đỏ chính ba đồng tiền ấy là thứ khiến nàng có được hộp tiền riêng, trong lòng không khỏi cảm kích nhị ca.

Sát gần chiều tối, nhóm Cát Thành cuối cùng cũng trở về thôn.
Nộp xong thuế lương năm nay, tuyết trên mặt đất đã dày, nhưng ai nấy bước đi đều nhẹ nhõm hơn hẳn.

Chu thị cả trưa lo lắng, giờ cuối cùng cũng đợi được người trở về.
Cát Thành vừa thay bộ đồ ẩm ướt, liền bị nhét cho một chén canh gừng nóng hôi hổi.

“Mau uống đi!”
Chu thị còn lấy thêm áo bông khoác lên người hắn:
“Cái ông trời này cũng thật là… không thể đợi muộn nửa ngày rồi mới đổ tuyết hay sao?”

Cát Thành nhìn chén canh gừng bằng vẻ mặt ghét bỏ, do dự một chút, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của thê tử, vẫn phải đưa lên miệng thổi thổi rồi ngửa cổ uống một hơi. Hắn thật sự không thích vị này.

Uống xong, lại ôm lấy thê tử, dụi vào người nàng một phen mới chịu buông. Chu thị bị hắn trêu đến đỏ cả mặt.

“Ta đi qua chỗ cha một chuyến, nàng với nhị đệ muội lo bữa tối đi.
Trong bụng rỗng lắm rồi, giờ chỉ muốn ăn thịt heo.”

Từ sau vụ thu hoạch đến giờ vẫn luôn bận rộn, hắn đã mòn hết hai đôi giày, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chu thị đá hắn một cú: “Vậy còn đứng đây cà kê gì nữa?”
Sáng nay nương đã đưa tiền, bảo nàng lên trấn mua năm cân thịt heo về. Trong nhà có sáu đứa nhỏ đang tuổi ăn.
Năm cân thịt chẳng mấy mà hết, trộn thêm khoai tây, đậu que khô, đậu phụ đông, hầm một nồi to. 

Hầm gần nửa canh giờ, trên mặt nổi lên một tầng nước luộc chừng nửa tấc, hương thơm ngào ngạt.

Nương còn hấp hai xửng màn thầu trắng, tối nay đúng là có lộc ăn.

Mặc thêm áo bông, Cát Thành ra cửa. Trong nhà chính, Cát Trung Minh đang chờ sẵn. Hai cha con trò chuyện cũng không tránh mặt ai. Cát An vừa vén rèm vào đã nghe thấy đại ca nói:

“Nghe nói quan lớn châu phủ đến kiểm tra dân tình, người dưới cũng hành sự quy củ hơn, ít làm khó dễ.”

“Quan lớn châu phủ?”
Cát Trung Minh nhíu mày: “Là Lạc đại nhân Lạc Bân Vân sao?”

Cát Thành lắc đầu:
“Không rõ lắm, chỉ nghe nói trưa nay đã rời đi. Theo ta đoán chắc không phải là Lạc Bân Vân vị ấy đâu dễ gì rời khỏi phủ.”

“Trời thế này mà còn đi?”
Ngoài kia gió tuyết cuộn trào, Cát Trung Minh lại cau mày. Có điều, nếu thật sự đích thân xuống cơ sở quan sát dân tình, thì quả là người có lòng.

Phía Tây huyện Trì Lăng hai mươi dặm, có ngọn núi tên Thiện Lâm, trồng đầy trúc lạnh. Trên núi có chùa Hàn Nhân, thờ phụng Tam Thế Phật. Bà con quanh vùng mỗi khi có việc cần khấn cầu đều đến đây, hương khói rất thịnh. Chùa xây thêm khách viện ở lưng núi để tiện cho người hành hương nghỉ chân.

Ngày thường, khách viện ban ngày đã rất hiếm người, huống chi gần đây thời tiết lạnh giá, mưa gió thất thường, người lên núi ít ỏi, đến rồi lại vội vã rời đi. Buổi tối càng không ai ở lại, khách viện trở nên trống vắng.

Hôm nay tuyết rơi, núi Thiện Lâm càng thêm hoang vu.
Đỉnh núi nơi chùa tọa lạc, sau khi trời tối không còn ánh đèn.
Chỉ có khách viện phía Đông lưng chừng núi là còn le lói ánh sáng.

Một bà tử gác cửa co ro trong áo bông, tựa vào tường ngủ gật.
Trong phòng truyền ra tiếng hát ngân nga mềm mại nhưng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của bà.

Hai nam tử mặc cẩm y đeo đao, một đứng ở phía Nam một ở phía Bắc hành lang, mắt nhắm dưỡng thần.

Tuyết vẫn rơi, đêm càng lúc càng sâu. Giọng hát trong phòng càng thêm kịch liệt, thỉnh thoảng xen lẫn lời thô tục của nam nhân. Đến giờ Hợi, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Cửa chỗ bà tử gác rốt cuộc có động tĩnh, bà đứng dậy, lén đẩy cửa bước vào. Chưa đến ba nén hương sau liền trở ra, rồi cùng thị vệ trò chuyện mấy câu.

Chốc lát sau, có mùi hương nhè nhẹ theo khe cửa lan ra.

Nam tử đứng phía Nam chợt mở mắt:
“Cái mùi gì vậy?”

Bà tử ngáp một cái, lười biếng đáp:
“Không cần giật mình. Nhà ta nãi nãi thân thể yếu, khó ngủ. Đây là ninh thần hương do Hồi Xuân Đường ở phủ Thiểm Đông bào chế, có thêm hoàng hương thảo.”

Nam tử hít mũi ngửi, xác nhận mùi đúng là hoàng hương thảo, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

Sau mấy canh giờ gió gào, tuyết dần ngừng rơi. Trời vẫn lạnh như băng, đêm tĩnh lặng đến đáng sợ.

Giờ Tý, cánh cửa khách viện “kẹo kẹt” bị đẩy ra.Một người mặc hắc y, đầu đội nón cói, bước vào. Không che mặt.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, sống mũi cao thẳng hiện rõ, môi mỏng mím chặt rồi nở thành một nụ cười mờ nhạt.

Hắn thong thả bước vào, tiện tay đóng cửa lại. Sau đó bước tới gần nam tử mặc cẩm y đang hôn mê dưới đất, ngồi xổm xuống, đưa tay vươn đến cổ đối phương, chậm rãi dùng lực siết chặt.

Chỉ chốc lát, nam tử kia không còn hơi thở đầu nghiêng sang một bên, cổ bị treo lệch.

Xử lý xong, người áo đen ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Đuôi mắt khẽ nhướng, trong đôi mắt phượng chẳng mang lấy một tia cảm xúc. Hắn đứng dậy, men theo hành lang mà rời đi…

Xương Bình năm thứ 23, trận tuyết đầu mùa ở Tề Châu phủ kéo dài suốt một ngày một đêm mới ngớt. Tuyết đọng trên mặt đất dày gần nửa người.

Cát gia lão nhị– Cát Du vận động đôi chân cứng như rút củ cải, mất gần một canh giờ mới về đến nhà.

Vừa vào cửa đã thấy trong sân có mười mấy người tuyết lớn nhỏ không đồng đều, đứa con gái có nét giống mẹ nhất nhà hắn bị bọc thành một cục tròn, đang ngậm đường chạy vòng quanh đàn người tuyết mà cười vang.

“Hân Hân, mau quay đầu lại nhìn cha nè. Cha mang bánh hoa quế cho con đây!”

Hồng thị đang bận trong bếp chuẩn bị cơm chiều, nghe thấy giọng, tưởng mình nghe nhầm, liền chạy ra nhìn. Vừa thấy người, kinh ngạc vui mừng nói:
“Sao chàng lại về sớm vậy?”

Phu quân nàng và đại bá của hắn giống nhau, đều từng tham gia viện thí. Sau đó lại theo con đường xưa của tổ tiên đến tư thục trên trấn làm trợ giảng, dạy trẻ nhập môn.

Cát gia cách thị trấn chỉ ba dặm đường, ngày ngày đi lại cũng chẳng vướng bận việc gì. Chỉ là năm đó tư thục xây thêm khu ký túc, bắt đầu có học sinh ở trọ, phu quân nàng mới bị yêu cầu chuyển vào tư thục ở.

May mắn thay, mỗi tiên sinh đều được phân một tiểu viện riêng biệt, nàng có lúc cũng sẽ dắt theo Hân Hân sang đó nghỉ mấy ngày.

“Trời quá lạnh, đêm qua có học sinh đốt than sưởi ấm, cửa sổ lại đóng kín mít. May mà Đường phu tử nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, tiện thể kiểm tra phòng ốc, mới không xảy ra chuyện gì.”

Cát Du dậm dậm đôi chân tê dại, giao tay nải cho thê tử, rồi bế lấy cô con gái tròn mũm:
“Chiều nay tuyết ngừng, Đường phu tử cho quản gia sắp xếp xe ngựa đưa học sinh về nhà lấy thêm áo ấm. Nhân tiện chúng ta cũng về nghỉ ngơi mấy ngày.”

“Nhị ca.”
Cát An từ nhà chính đi ra, gian phía Đông, chào một tiếng. Trong ba vị ca ca, nàng thích nhất chính là vị nhị ca này.

Bề ngoài trầm ổn nhưng cũng không thiếu vẻ hào sảng, làm việc đôi lúc có chút bốc đồng nhưng nhìn chung vẫn không vượt quá khuôn khổ.

Chỉ duy có một lần là lúc nàng ba tuổi nhị ca vì gánh nặng kinh tế khi con trai thứ hai là Tín Khải mới sinh, nên cố tình viết cả trăm phó câu đối xuân vào dịp Tết. Sau đó trộm dắt nàng theo, mang đến huyện thành bán.

Câu đối nhà người ta, mỗi bộ bán bốn văn tiền. Hắn bắt nàng bán năm văn.

Cũng chính lần đó là lần đầu tiên trong cả hai kiếp nàng dùng dung mạo để kiếm tiền.

Cuối cùng tất cả câu đối xuân đều bán sạch, nàng còn được chia ba văn tiền. Về đến nhà, suốt ba ngày sau nhị ca cũng chưa xuống nổi giường đất.

Cát Du nhìn muội muội một hồi, sau lại quay đầu sang cô con gái mặt mũi phúng phính, lúc này đang xị mặt ra.

“Hân Hân, năm nay cùng cha đi bán câu đối xuân nhé? Con lớn tiếng rao cha thì ra sức viết, chúng ta có thể mặc cả từng văn một.
Của hồi môn của con, cha chắc chắn phải lo sẵn.”

Cát Mạnh thị vừa ra khỏi phòng liền nghe được câu này, bật cười mắng:
“Ngươi không sợ câu đối tồn đọng, lỗ sạch cả vốn sao?”
Còn dám nhắc lại cái chuyện bán câu đối xuân năm ấy xem ra năm đó lão gia tử đánh vẫn chưa đủ đau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play