“Nương……”
Ôm tay nải bước đến cửa nhị phòng phía đông, Hồng thị cũng bật cười:
“Không ai lại nói tôn nữ nhà ta như thế đâu. Hân Hân nhà ta mới hai tuổi, nẩy nở gì chứ. Chờ lớn chút, chắc chắn sẽ giống cô nó thôi.”
Liếc nhìn vị cô nương đẹp như tranh kia, trong lòng cũng không khỏi thầm cảm thán người này lớn lên thế nào mà đẹp đến thế?
Nhìn đôi mắt ấy, sống mũi ấy, đôi môi ấy, quả thực không thể nào chê được. Nàng nuôi Hân Hân vẫn là chăm bẵm như tiểu muội của mình thuở bé. Nhưng không hiểu vì sao, Hân Hân nhà nàng… càng lớn lại càng giống cô nó đến lạ.
Chẳng phải tục ngữ vẫn nói: "Tôn nữ giống cô" hay sao?
“Nương tử nghe ta, đừng suy nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều chỉ tổ tổn thần hao tâm.”
Cát Du không cần nhìn nét mặt của thê tử cũng đoán được nàng lại đang tự trách bản thân nuôi con chưa khéo. Mùi sữa thơm thoang thoảng xộc vào mũi, hắn không nhịn được cúi đầu dụi nhẹ lên má thịt mềm của nữ nhi mình.
Chưa có con thì chẳng thể hiểu được vì sao cha nương lại thương muội muội đến thế. Chỉ đến khi có Hân Hân, hắn mới hiểu hóa ra yêu thương nữ nhi thật sự là một chuyện khác hẳn với thương nhi tử.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play