Một câu nói ấy như đâm thẳng vào lòng Cát Ngạn. 
Phụ từ mẫu hiền ơn sinh thành dưỡng dục, há lại có thể coi nhẹ chỉ bằng vài lời nhận lỗi là xong? Hắn thật sự biết mình sai rồi. 
Tiểu muội từng nói một câu rất đúng người dẫu có chí lớn đến đâu, cũng không thể quên nền đất dưới chân mình. Đạo lý ấy, hắn hiểu nhưng đã quá muộn.
Nước mắt đọng lại từ bao ngày nay ở thôn trang giờ đây cũng vỡ òa. Hắn biết rõ, dù có thanh toán sổ sách này hay sửa sai thế nào, cũng không thể vãn hồi những gì đã qua.
Trong nhà chính lặng đi một hồi lâu. Cuối cùng, Cát Ngạn chậm rãi thẳng người dậy, giơ đôi tay đã sưng đỏ hướng về phụ thân.
“Cha… cầu người… cứ đánh nhi tử thêm một lần nữa như hôm trước cũng được. Nhi tử dối trá, ích kỷ, bất hiếu bất đễ… đều đáng bị đánh. Mấy năm qua cứ ru rú ở huyện học, chỉ biết đọc sách cầu danh mà quên đi căn gốc làm người.”
Hắn vẫn luôn sợ mình sẽ giống như Lý Hoán sống vì nhà mà thành người khổ sở. Nhưng nghĩ lại, há chẳng phải hắn vẫn mượn cớ Lý Hoán để bao che cái tâm đen tối, tránh đối mặt với lòng mình?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play