“Đừng… đừng gọi nữa, kẻo cha con lại trốn thêm mấy hôm nữa bây giờ.”
Cát Du trong lòng rối bời, đã bắt đầu nghĩ xem sau này phải ăn nói thế nào với thê tử cho ổn. Hắn nhìn viên bánh trôi nhỏ kia đang cười hớn hở, mà không biết nên cười hay nên khóc.
Lúc trước, khi bàn chuyện đưa Hân Hân lên thôn trang, chính hắn đã mạnh miệng nói với thê tử: “Nữ nhi giống nàng, đen cũng không sao.” Giờ nhìn Hân Hân thế này, hắn thực sự không dám tưởng tượng khi về nhà sẽ bị trách mắng ra sao.
“Hân Hân à, mau nói cho cha biết, mấy tháng nay tiểu cô con bắt con làm những việc gì?”
Cát An đã lường trước tình cảnh này, thấy vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa buồn cười của nhị ca, nàng chỉ khẽ mím môi nín cười. Hai bên má lúm đồng tiền hiện rõ, ánh lên một nét tinh nghịch.
“Coi đào á!” Hân Hân vừa nói vừa nhảy xuống khỏi tay cô.
Cát An đành buông tay để nàng chạy. Bé con chân vừa chạm đất đã lon ton chạy đến kéo tay cha, lôi tuột đi về phía nhà chính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play