NGHIỆP DUYÊN 5

Trầm Ly cả đêm không ngủ.

Giấc mơ ấy như một dòng suối chảy ngược qua lồng ngực, làm mọi ký ức rối bời.

Cô bước ra khỏi phòng lúc gần sáng, đi ngang qua vườn ngọc lan — nơi vừa hôm trước cô và Thịnh Vọng cùng đào lên chiếc hộp gỗ.

Trên bậc đá phủ rêu, vẫn còn dấu đất sót lại từ hôm qua.

Cô ngồi xuống đó, tay chạm vào nền đá lạnh buốt.

> “A Ly…”

“Là ta…”

Giọng cô nhỏ như gió, nhưng trong lòng đã chắc chắn.

Sáng hôm ấy, Thịnh Vọng đến tìm cô.

Anh cũng vừa mơ. Mơ thấy mình trao chiếc lược ngọc cho sứ giả.

Mơ thấy bản thân gục xuống trước chiến địa, máu loang ướt áo giáp, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về một hướng—núi tổ Trầm gia.

**

Trong phòng khách điện thờ, hai người ngồi đối diện nhau.

Thịnh Vọng mở lời:

> — “Tên tôi… không bị xóa khỏi gia phả.”

Trầm Ly khẽ chớp mắt.

> — “Hôm qua tôi đã lục lại các bản sao cũ trong tủ lưu trữ điện thờ. Gia phả thời chiến bị cháy. Nhưng những trang bị cháy không bị viết lại. Chúng… bị bỏ trống.”

Anh đưa ra một bản chụp từ điện thoại.

Là trang gia phả bị cháy xém, bên cạnh tên người đời trước và đời sau—dòng giữa để trống.

> — “Trống, nhưng không gạch bỏ.

Như thể… có ai đó vẫn còn chờ người ấy quay về để điền tên.”

Trầm Ly cười khẽ, mắt rưng:

> — “Là anh.”

Thịnh Vọng khựng người.

Cô đặt tay mình lên bàn, lặng lẽ kéo tay áo, vết hằn đỏ ở cổ tay như ẩn như hiện.

> — “Còn em… em không phải con cháu Trầm gia.”

“A Ly đời trước, là vợ của anh. Không phải huyết mạch họ Trầm. Nhưng em chết… ở đây.”

Cô nhìn anh, giọng run như rẽ suối ngược dòng:

> — “Ngay giữa điện thờ tổ tiên, khi loạn quân kéo tới.

Em không bỏ chạy. Không xin cứu.

Em đập đầu chết tại nơi mà tổ tiên Trầm gia chứng giám.

Như một cách… để xin được ở lại.”

Gió nhẹ thổi qua.

Hàng trăm bài vị trong điện thờ kẽ rung khe khẽ.

Ánh sáng hắt từ song cửa như thắp lên những bóng hình xưa cũ.

> “Có lẽ vì thế… em mới được chọn làm tông nữ.

Là người duy nhất được phụng sự tổ tiên.

Không phải vì em sinh ra từ huyết mạch họ Trầm,

mà vì chính nơi này… nợ em một người.”

Thịnh Vọng nhìn cô, cổ họng khô khốc.

> — “Vậy… lần này, anh trở về rồi.

Em có còn muốn ghét anh nữa không?”

Trầm Ly lặng im rất lâu. Rồi cô đứng dậy.

Đi thẳng đến trước bài vị tổ tiên.

Quỳ xuống.

Không nói câu nào.

**

Một lát sau, cô quay đầu lại.

Nhìn Thịnh Vọng.

Đôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh lên sự kiên định chưa từng có.

> — “Lần này, anh đừng đi nữa."

Thịnh Vọng siết tay thành nắm.

Anh bước tới, quỳ xuống bên cô.

Hai người cùng hướng về hàng trăm linh vị tổ tiên, cùng cúi đầu.

Vết hằn đỏ trên cổ tay hai người sáng lên một lần nữa—như được chấp nhận.

---

Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ.

Những cánh hoa ngọc lan rơi lả tả trên bậc đá ướt lạnh.

Thịnh Vọng đứng dưới mái hiên, tay xách túi hành lý.

Trầm Ly tiễn anh ra cổng lớn.

Không ai nói gì.

Vết chỉ đỏ trên cổ tay cả hai đã mờ đi — nhưng chưa biến mất.

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cúi đầu:

> — “Tạm biệt.”

Cô gật đầu, không đáp.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi núi tổ.

Lần đầu tiên sau bao ngày, nhà tổ trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Chỉ khác, là lòng người đã có sóng ngầm.

Tối đó, Trầm Ly ngồi một mình trong phòng đọc.

Đèn không bật, chỉ có ánh sáng từ đèn hành lang rọi xiên vào.

Cô mở quyển nhật ký cũ của A Ly, đến trang bị xé mất.

> “Trầm Vọng, anh còn không trở lại thì em sẽ ghét anh đấy.”

Cô thở dài. Giọng khẽ như tiếng gió:

> “Nhưng bây giờ… nếu anh lại đến…

Em sợ mình sẽ lại chờ…”

---

Ở một nơi khác, tại đơn vị huấn luyện phía bắc.

Thịnh Vọng vừa về tới doanh trại, đã được gọi vào họp.

Bao nhiêu báo cáo, kế hoạch, danh sách chuyển quân.

Anh làm việc như một cỗ máy. Không sai sót, không dừng lại.

Không ai biết… trong lòng anh trống rỗng.

Càng cố gắng bình thường, lòng càng hoảng loạn.

Đêm đó, cả hai đều thiếp đi rất muộn.

Và giấc mơ... lại đến.

**

Thịnh Vọng đang chạy.

Trên lưng là áo giáp, tay cầm lược ngọc.

Phía trước là ánh đèn lập lòe từ núi tổ.

Anh chạy như thể tim sẽ ngừng đập nếu không kịp tới.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa.

Tiếng hét. Tiếng binh khí va chạm.

Rồi… máu. Máu khắp người anh.

Chiếc lược văng ra.

Anh nằm gục trên nền đất đá, chỉ còn đủ sức thì thầm:

> “A Ly… đợi ta…”

Trầm Ly trong mơ, lại thấy mình ngồi trước bài vị.

Bài vị vẫn trống tên.

Cô cầm bút, định viết: “Trầm Vọng, phu quân của A Ly”

Nhưng tay không nhấc nổi.

Gió thổi tung khăn che mặt.

Đằng sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

Một giọng nói — khàn, mệt, nhưng vẫn vững vàng:

> “Đừng viết… nếu em chưa sẵn sàng.

Anh có thể… chờ thêm một kiếp nữa.”

Cả hai cùng bật dậy từ giấc mơ.

Giữa đêm khuya, hai đầu đất nước, cùng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Gió lùa vào, mang theo hương ngọc lan rất xa, nhưng rất rõ.

**

Sáng hôm sau, Trầm Ly đứng trước gương, tay chạm lên cổ tay mình.

Vết chỉ đỏ… lại đậm lên.

**

Cùng lúc đó, Thịnh Vọng ngồi trong phòng nghỉ sĩ quan.

Điện thoại rung lên.

Một tin nhắn được gửi đến — không tên, không ký hiệu.

Chỉ vỏn vẹn 3 chữ:

> “ Chúc bình an.”

---

Trước một tuần lễ tế tổ, điện thoại Thịnh Vọng rung lên lúc 3 giờ sáng.

Bên kia là giọng nói rất khẽ, như đang nói với chính mình.

> “Em không biết nên gọi anh là Thịnh Vọng, hay là Trầm Vọng.”

Anh siết chặt điện thoại, im lặng.

Giọng cô tiếp tục, vẫn nhẹ, nhưng lại khiến người ta không dám thở mạnh:

> “Nếu kiếp này anh còn nhớ em, còn bước chân đến nhà tổ một lần nữa…”

“…hãy đến trước lễ tế tổ.”

“Thịnh Vọng, nguồn cội là thứ không thể chối bỏ.”

Rồi cô cúp máy. Không đợi câu trả lời.

Đêm trước lễ tế hai ngày, trời lại mưa.

Không to, nhưng dai dẳng như nhắc về một nỗi buồn chưa kịp gọi tên.

Trầm Ly đứng ở bậc thềm điện thờ, nhìn về con đường đá dẫn xuống chân núi.

Ánh đèn ngoài cổng hắt xuống, ẩm ướt.

**

Đúng giờ khắc đó, xe Thịnh Vọng dừng lại trước cổng lớn nhà tổ.

Không nói một lời, anh chỉ đứng đó, mặc áo khoác lính thẫm màu, tay trần, ánh mắt thẳng và trầm tĩnh.

Cô không ngạc nhiên.

Cô chỉ bước xuống từng bậc đá, tay cầm ô che cho cả hai.

Khi đến gần, cô mở miệng lần đầu tiên:

> “Chào mừng anh về nhà.”

Anh không trả lời.

Chỉ khẽ gật đầu.

Trong giây phút đó, cả hai biết—định mệnh đã được thừa nhận.

Từ đêm đó, không ai trong hai người còn mơ.

Không còn thấy chiến loạn.

Không còn thấy máu, thấy nước mắt, thấy ngọc lan rơi trắng như tuyết tiễn biệt.

Chỉ có giấc ngủ sâu và yên.

Lần đầu tiên sau bao năm sống giữa một di sản nặng nề như núi, Trầm Ly được yên giấc.

Và lần đầu tiên sau bao năm chiến đấu trong máu, giữa các nhiệm vụ đặc biệt không tên, Thịnh Vọng ngủ mà không nắm chặt súng.

---

Sáng hôm sau, cả Trầm gia đều rộn ràng chuẩn bị cho đại lễ tế tổ.

Vị trí của tông nữ vẫn là Trầm Ly.

Nhưng lần đầu tiên trong sử sách, bên phải tông nữ có một người đàn ông đứng song song.

Không ai giới thiệu anh là ai.

Không ai dám hỏi.

Chỉ có người già trong tộc lặng lẽ truyền tai nhau:

> “Có người bảo... giấc mơ tổ tiên gửi xuống đã tìm được đường về.”

---

Tối hôm đó, khi điện thờ chỉ còn ánh nến le lói,

Trầm Ly đứng trước bàn thờ, khấn xong.

Thịnh Vọng từ phía sau bước lên, nhẹ đặt tay bên tay cô.

Hai người cùng nhìn vào khoảng trống giữa hai bài vị cũ kỹ.

> Là khoảng trống chưa từng được điền tên.

Là chỗ còn lại của một người…

Người mà nay đã trở về.

---

Sáng sớm hôm ấy, trời nhiều mây, vườn ngọc lan vẫn còn đọng hơi sương.

Giờ mão, chuông đồng điện thờ ngân vang ba tiếng — lễ tế tổ Trầm gia bắt đầu.

Từ đường rực lửa hương, hàng trăm bài vị được lau chùi tinh sạch từ tối hôm trước, đặt trang trọng trên bệ cao theo thứ tự từng đời.

Trầm Ly bước vào trước, vẫn áo dài trắng thêu tay, tóc búi cao, tay ôm hộp gỗ chứa hương và bài vị chưa khắc tên.

Sau cô là Thịnh Vọng, trang phục đen đơn giản, nhưng gương mặt lại khiến cả căn phòng lạnh đi một nhịp.

Các trưởng lão ngồi hai bên sảnh thờ.

Khi Thịnh Vọng bước vào… cả dãy người già lập tức run rẩy.

Một người thấp giọng lẩm bẩm:

> — “Sao… giống vậy?”

— “Giống tổ tông các đời như đúc…”

Càng nhìn kỹ, càng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Từ ánh mắt, sống mũi, đến dáng đứng trầm tĩnh — như bước ra từ những bức tranh cổ treo trong phòng tổ.

Không ai dám thốt ra chữ “luân hồi”.

Nhưng tất cả đều biết — đây không thể là trùng hợp.

**

Trầm Ly bước đến trước án thờ chính,

Giọng cô vang đều, không run:

> — “Hôm nay, trước tổ tiên, con muốn nói rõ một chuyện.”

> — “Năm đó con còn bé, trong lễ tế tổ, một bài vị trong từ đường rơi trúng người con.

Là bài vị không tên — của người đã bị bỏ quên khỏi gia phả.”

Cô mở hộp gỗ.

Bên trong là chiếc lược ngọc, quyển nhật ký đã ố, và bài vị xưa kia — vẫn trống tên.

Mắt cô dõi thẳng vào trưởng lão lớn tuổi nhất:

> — “Là Thịnh Vọng.

Chính anh ấy…

Là người đã chọn con năm ấy để trở thành tông nữ đời này.

Là chủ nhân cuối cùng của đời A Ly.”

Không khí từ đường như đóng băng.

**

Trưởng lão chậm rãi đứng lên, run tay cầm quyển gia phả cũ đã được phục chế từ bản cháy.

Ông lật đến trang trống.

Đôi mắt già nua ứa nước:

> — “Trang này… bao đời không ai dám điền tên,

vì không có bằng chứng, cũng không có người thừa nhận.

Nhưng hôm nay…”

Ông nhìn Thịnh Vọng.

Cũng chính lúc đó, vết đỏ trên cổ tay Thịnh Vọng hiện lên, ánh lên màu rực như son, rồi chầm chậm lụi tắt.

Không phải vì biến mất.

Mà vì nó đã hoàn thành nhiệm vụ.

**

Chiếc bút lông được chuẩn bị để khắc tên.

Trầm Ly không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bài vị trống.

Đặt lên mặt bàn thờ, bên cạnh bát hương tổ tiên.

> “Hôm nay,

Con xin thay mặt tổ tông các đời.

Khắc lại một cái tên —

Đã từng bị quên,

Nhưng không bao giờ mất.”

Cô khẽ viết từng nét.

> “Trầm Vọng – Chủ nhân đời thứ 5, phu quân A Ly.”

Bầu trời lúc đó đột nhiên ló rạng, một vạt nắng chiếu thẳng vào từ đường.

Chuông đồng trên điện thờ không ai chạm vào… lại ngân lên một tiếng thanh khiết.

Tổ tiên… đã nhận lại người của mình.

Tối hôm ấy, khi nghi thức tế tổ hoàn tất,

Bài vị mới được đưa vào chính điện, đặt giữa hai đời — không cao hơn, không thấp hơn.

Ngay chính giữa — như chưa bao giờ rời đi.

Trầm Ly và Thịnh Vọng không nói nhiều.

Chỉ lặng lẽ đứng nhìn bài vị đã có tên.

Cô quay sang anh:

> — “Bây giờ thì…

Em không còn là người duy nhất giữ linh hồn Trầm gia nữa.”

Anh nhìn cô, rất lâu.

Rồi khẽ đáp:

> — “Không.

Từ đầu… là em giữ linh hồn cả hai chúng ta.”

---

Sau lễ tế tổ, Thịnh Vọng không trở về đơn vị ngay.

Anh xin ở lại nhà tổ Trầm gia thêm mười ngày.

Danh nghĩa là “nghỉ ngơi”, là “nghiên cứu lịch sử gia tộc”…

Nhưng chính bản thân anh cũng không biết mình đang chờ điều gì.

Các trưởng lão không phản đối.

Ngược lại, còn cung kính gọi anh bằng một danh xưng xưa cũ:

> “Lão tông gia.”

Tiếng gọi ấy khiến Thịnh Vọng lần đầu tiên cảm nhận được áp lực.

Như thể chỉ cần quay lưng bước ra khỏi căn nhà tổ này — sẽ phụ cả một đời người đã từng vì anh mà chết.

Nhưng chính anh cũng biết rõ…

> “Tôi không phải là Trầm Vọng.”

“Tôi chỉ là Thịnh Vọng, 35 tuổi, thiếu tá đặc chủng, không cha mẹ, không quê quán, không tộc hệ.”

“Mọi thứ chỉ là giấc mơ.”

“Là chiếc vòng tay màu đỏ.”

“Và là… cô ấy.”

**

Trầm Ly vẫn vậy.

Im lặng. Thanh nhã. Chu toàn mọi việc trong tộc.

Cô như chưa từng yếu đuối. Chưa từng chết một lần trong giấc mơ.

Chưa từng bị chính anh – trong giấc mơ – giam cầm, chiếm hữu, làm đau.

Nhưng chính điều đó khiến anh càng sợ.

Vì mỗi lần anh nhìn cô,

anh lại thấy trong đầu hiện ra cảnh cô nằm dưới thân anh, trong điện thờ, khóc nghẹn, gọi tên “Trầm Vọng…” bằng giọng đứt quãng.

Mỗi đêm, anh đều bật dậy giữa chừng. Không ác mộng.

Chỉ có tiếng thở gấp trong ngực mình.

**

Một hôm trời mưa nhẹ.

Cô đứng dưới mái hiên ngắm vườn ngọc lan,

anh đi ngang qua, không biết nên dừng lại hay không.

Không khí giữa họ giống như mặt nước trong giếng cổ – bề ngoài bình lặng nhưng dưới đáy là đá tảng trăm năm.

> — “Hoa năm nay nở sớm.”

Trầm Ly nói, không nhìn anh.

> — “Ừ.”

Anh đứng bên cạnh, nhìn theo tán cây.

“Tôi thấy… giống như năm đó.”

Câu nói buột miệng.

Cô quay sang, nhìn anh thật lâu.

Không phải ánh nhìn thù ghét, cũng không phải đau lòng.

Chỉ là trống rỗng. Như thể đã quen với việc người ta cứ đến rồi đi.

> — “Anh nhớ lại… được bao nhiêu?”

> — “Không nhiều.”

Anh đáp thật.

“Chỉ nhớ em từng rất cô đơn.”

Mười ngày, họ sống cùng dưới một mái hiên, như hai người lạ bị trói buộc bởi huyết thống xưa.

Không ai dám bước thêm một bước,

vì chỉ cần bước sai…

là làm vỡ tan một linh hồn đã chờ đợi hàng trăm năm.

Đêm thứ chín, khi trời nổi gió lớn,

chiếc chuông đồng điện thờ lại rung lên — không ai chạm vào.

Trầm Ly mở mắt.

Đứng ở bậc thềm ngoài điện, là Thịnh Vọng.

Anh đang che gió cho ngọn đèn cô quên tắt,

tay đặt lên nắp hộp hương,

mắt nhìn vào bài vị có khắc tên Trầm Vọng.

> — “Anh từng chết ở chiến địa.”

Anh nói, như với chính mình.

> — “Còn em… từng đợi anh đến chết.”

Gió thổi mạnh,

chiếc vòng chỉ đỏ trên tay hai người lại hiện ra lần nữa.

Nhưng lần này không phát sáng.

Chỉ vằn lên, như vết trói xưa chưa được tháo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play