NGHIỆP DUYÊN 1

Căn nhà tổ họ Trầm nằm giữa lưng chừng núi, từ chân núi nhìn lên, chỉ thấy mái ngói đen ánh bạc trong nắng sớm, rêu xanh bò dọc theo bậc đá xếp tầng. Ngay cả đường dẫn lên cũng không có tên, chỉ có bệ đá lớn khắc tên "Nhà tổ họ Trầm" nằm uy nghiêm trước cửa, không người ngoài nào dám lên nếu không có lệnh.

Trầm Ly sống ở đó một mình.

Không phải một mình đúng nghĩa. Trong căn nhà tổ tứ hợp viện rộng đến hàng ngàn mét vuông, luôn có hàng chục người hầu hạ cơm nước, hương khói, vệ sinh, canh gác. Nhưng chẳng ai dám nói mình “gần gũi” với Trầm Ly. Cô là tông nữ của họ Trầm, người phụng sự tổ tiên, người quyết định mọi sự vụ dòng tộc.

Cô không phải trưởng nữ, càng không phải đích nữ. Nhưng khi mới lên mười lăm, trong buổi tế tổ mùa đông, một bài vị không tên của tổ tiên nhà họ Trầm tự nhiên rơi xuống đúng trước chân cô. Từ đó, không ai được gọi cô là "tiểu thư" nữa. Tất cả đều cúi đầu, gọi cô là:

> — Cô Trầm.

---

Hôm đó trời âm u, sương phủ lối vào, như mọi ngày mùa thu trên núi. Gần trưa, Trầm Ly đang đọc lại danh sách tế tổ mùa Thất Tuần thì người làm chạy vào báo:

> — Có người đàn ông bị thương ngoài cổng chính! Mặc quân phục, không còn tỉnh táo, máu chảy rất nhiều… dường như là quân nhân.

Trầm Ly chỉ hơi ngẩng mắt.

> — Đưa vào điện khách tạm thời. Gọi người của phòng y tế Trầm gia lên. Cấm báo chính quyền. Việc này ta tự xử lý.

Giọng cô nhẹ nhàng, âm cuối rất mềm, nhưng không ai dám trái lời. Cả nhà tổ tựa như dừng thở khi cô lên tiếng.

Người đàn ông ấy tên là Thịnh Vọng.

Một cái tên cứng rắn, đầy hy vọng. Nhưng khi y tá lật áo sơ mi anh lên để kiểm tra vết thương, ai cũng im lặng – toàn thân là vết sẹo, từ bụng đến lưng, như bị xé ra rồi khâu lại. Anh không tỉnh, hơi thở yếu, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng như người chưa bao giờ cầu xin ai điều gì.

Trầm Ly đứng bên giường bệnh, nhìn anh một lát. Không biết vì lý do gì, cô không quay đi ngay như thường lệ, mà chỉ nói với người giúp việc:

> — Đưa đến bệnh viện, dặn họ để tên giả. Nếu tỉnh lại, bảo với anh ta… là không ai cứu cả, chỉ là anh tự bò đến được cửa nhà tổ.

Vài người làm nhìn nhau, không hiểu ý cô, nhưng vẫn gật đầu.

---

Chuyện đáng lẽ dừng ở đó.

Nhưng tối hôm ấy, Trầm Ly bắt đầu mơ.

Trong giấc mơ đầu tiên, cô bước vào chính điện nhà tổ, giữa đêm vắng. Không có ai đứng hai bên dãy lối đi như mọi khi. Không có hương khói, không có người gọi “Cô Trầm”.

Chỉ có anh.

Anh ngồi trên bậc tam cấp thờ tổ tiên, quân phục nửa cởi, đôi mắt đen nhánh nhìn cô như đang ra lệnh. Cô đứng giữa gian thờ linh thiêng của cả dòng họ, vậy mà lại… không rút lui.

> “Cởi ra,” anh nói.

Giọng trầm thấp vang như chuông đồng, không phải ra lệnh bằng lời, mà bằng bản năng nguyên thủy của một người đàn ông từng chinh chiến.

Cô quỳ xuống trước mặt anh, trong mơ lại không biết xấu hổ, không cảm thấy tội lỗi.

Không chống cự.

Không thanh minh.

Chỉ nhẹ nhàng cởi từng lớp áo ra khỏi người mình.

---

Giữa đêm, Trầm Ly mở choàng mắt.

Ánh trăng hắt qua khung cửa gỗ, đổ thành từng vệt sáng xám bạc trên tấm nệm trắng. Căn phòng vẫn im lặng tuyệt đối như mọi đêm, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ luồn qua khe rèm, mang theo hương trầm đã tàn trong lư đồng từ đầu hôm.

Nhưng có gì đó… không đúng.

Lồng ngực cô phập phồng. Cổ áo ngủ mỏng dính mồ hôi. Hai bàn tay vô thức nắm chặt tấm chăn bên dưới, như đang giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Cô mơ thấy anh.

Không phải là thấy anh đứng ngoài cổng nhà tổ, bê bết máu như chiều qua, mà là thấy chính mình, trong một tư thế không thể tin được, quấn lấy thân thể người đàn ông kia, mặc cho bản thân lộ ra mọi yếu mềm, r*n rỉ, thốt ra từng lời nỉ non như đã yêu anh suốt mấy kiếp người.

Cô chưa từng như vậy.

Suốt gần ba mươi năm sống dưới ánh mắt giám sát của gia tộc, dưới hàng trăm ánh nến và khói hương của hàng ngàn đời tổ tiên, Trầm Ly chưa từng cho phép bản thân nghĩ đến những điều như thế.

Cô biết mình có thể kết hôn.

Tông nữ của họ Trầm không bị cấm lập gia đình. Ngược lại, sau khi đủ hai mươi lăm tuổi, gia tộc đã nhiều lần gợi ý cho cô những cái tên: con trai độc nhất của họ Đường, thiếu chủ của họ Mục, cả người thừa kế của chi lớn họ Lâm ở Thạch Xuyên.

Bọn họ đều sạch sẽ, có học, có thế, và điều quan trọng nhất: huyết mạch phù hợp để sinh ra đời tông nữ kế tiếp.

Nhưng cô từ chối. Lịch sự, rõ ràng, không vòng vo.

Vì sao?

Cô cũng không biết. Chỉ là trong lòng luôn có một cảm giác… chưa đến lúc.

---

Đêm nay, lần đầu tiên trong đời, Trầm Ly cảm thấy cơ thể mình bị chính ý nghĩ của bản thân làm phản.

Cô bật đèn ngủ, thứ ánh sáng vàng ấm hắt lên gương mặt tái nhợt.

Khoác thêm áo ngoài, cô ngồi lặng bên mép giường thật lâu. Trong đầu như có hàng ngàn tiếng chuông vang lên hỗn loạn, tất cả đều bị bao phủ bởi một cảm giác kỳ lạ – thân thể cô vẫn còn lưu lại dư âm của giấc mơ ấy.

Giữa hai chân dính nhớp, nóng ẩm một cách khó chịu.

Cô khẽ rùng mình.

Lại nghĩ đến chàng quân nhân nằm trong vũng máu ngoài cổng chính hôm qua – đôi mắt nhắm nghiền, thân thể đầy vết thương, và mùi máu tanh nồng đến độ làm người ta nghẹt thở.

Không thể nào…

Cô lắc đầu thật mạnh. Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống hai bên vai. Một động tác gần như chưa từng có trong lịch sử bình lặng của Trầm Ly.

Cô không phải thiếu nữ mới lớn mộng mơ về người đàn ông xa lạ.

Cô là Trầm Ly – tông nữ nhà họ Trầm.

---

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, mưa bụi đã bắt đầu rơi nhẹ trên hiên đá.

Trầm Ly đã mặc chỉnh tề từ sớm, áo dài trong tông xám tro nhạt, cổ đứng cao vừa chạm cằm, tóc búi thấp, cài trâm ngọc khắc hoa sen mờ.

Cô bước qua hành lang chính của nhà tổ, thẳng đến gian thờ lớn, nơi đặt hơn ba trăm bài vị tổ tiên họ Trầm qua các đời.

Cô quỳ xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, mắt không khép, mà nhìn thẳng lên dãy bài vị cao nhất.

Trầm Ly không khấn ra tiếng. Chỉ thì thầm trong lòng.

> “Xin tổ tiên bảo hộ cho ta…

Xin đừng để những giấc mơ ấy tiếp tục…

Xin giữ ta ở lại bên trong lễ nghĩa và giới luật của gia tộc…”

Gió lùa qua mái ngói, tiếng chuông gió treo cuối hành lang vang lên từng nhịp khe khẽ. Trong khoảnh khắc đó, một giọt mưa rơi xuống mái hiên, vỡ tan như tiếng đáp lại không lời.

Nhưng Trầm Ly biết. Lời cầu xin ấy… tổ tiên đã nghe.

Chỉ là… tổ tiên có chấp nhận không, lại là chuyện khác.

---

Trầm Ly đã không còn nhớ rõ lần cuối mình có giấc ngủ trọn vẹn là khi nào.

Từ cái đêm đầu tiên nhìn thấy chính mình nằm dưới thân người đàn ông ấy, đến giờ đã ba đêm trôi qua, nhưng giấc mơ không dừng lại. Nó thậm chí còn đậm đặc và sống động hơn.

Đêm thứ hai, cô và anh ngồi dưới gốc ngọc lan sau điện thờ. Không ai nói một lời. Rồi cô tự mình trèo lên lòng anh, hôn anh như thể thân quen từ kiếp trước, áo dài vương vãi dưới gốc cây, cành ngọc lan rơi rụng trắng cả vai trần.

Đêm thứ ba, là bàn đá giữa vườn hoa cô từng tự tay trồng. Anh đặt cô lên mặt đá lạnh, đôi tay thô ráp nhưng lại nhẹ nhàng nâng niu từng đốt sống lưng. Cô khóc, rồi lại cười, thầm gọi anh bằng cái tên… mà khi tỉnh dậy, cô lại chẳng nhớ ra nổi.

---

Mỗi sáng, cô đều dậy sớm hơn thường lệ.

Mỗi lần tỉnh lại, cô đều quỳ lâu hơn trước bài vị tổ tiên.

Mỗi lần lau tay bằng chiếc khăn tay trắng có thêu một chữ "Trầm", cô lại chần chừ rất lâu trước khi gấp lại.

---

Ba ngày sau, Thịnh Vọng tỉnh lại.

Mở mắt trong một căn phòng bệnh viện yên tĩnh, ánh nắng sớm chiếu qua lớp rèm mỏng, anh nghe thấy tiếng gió, tiếng máy đo nhịp tim, và một khoảng trống rất lớn trong đầu.

Anh tỉnh táo một cách lạ thường, dù bác sĩ nói anh đã mất máu nghiêm trọng đến mức hầu như không ai tin anh có thể qua khỏi.

Người đầu tiên bước vào phòng là sĩ quan trực của quân khu anh phụ trách.

Người thứ hai là mẹ kế anh, run run nắm lấy tay anh mà rơi nước mắt.

Người thứ ba là một vị cán bộ cấp cao trong quân đội, đến tận giường bệnh để trao lại huân chương "Chiến sĩ vì Tổ quốc" – một phần thưởng được phê duyệt từ trước, nếu anh… không thể quay về.

Nhưng Thịnh Vọng chẳng nói gì nhiều. Đợi đến lúc y tá thay bình truyền, anh mới lên tiếng, trầm thấp và dứt khoát:

> — Tôi muốn gặp một người.

> — Ai ạ? – y tá hỏi, vội vã ghi chép – Người nhà ạ?

Anh lắc đầu.

> — Không phải người nhà. Là một cô gái. Cô ấy mặc áo dài, tóc đen, cầm khăn tay có thêu chữ "Trầm". 

Y tá khựng tay, tưởng mình nghe nhầm.

> — Cô ấy tên là gì? Anh có nhớ được địa chỉ, hay hình dáng cụ thể không?

> — Không. Chỉ nhớ ánh mắt. Và giọng nói.

Cô gái đã xuất hiện trong giấc mơ của anh ba ngày qua.

Một thoáng im lặng.

Anh quay cổ tay trái, nhìn vào vòng chỉ đỏ mờ mờ quấn quanh cổ tay mình như một vết hằn kỳ lạ. Nó không rõ ràng đến mức có thể chạm vào, nhưng ánh sáng mỗi khi chiếu qua lại khiến nó ánh lên như một sợi tơ duyên chưa cắt.

> — Tôi phải tìm cô ấy, bằng mọi cách.

---

Cùng thời điểm đó, ở nhà tổ họ Trầm, Trầm Ly đang đứng trước gương lớn trong gian phòng riêng. Cô lặng lẽ vén tay áo dài màu ngà lên, nhìn cổ tay trái của mình.

Không biết từ khi nào, ở đó cũng có một vết hằn đỏ nhạt, như thể có người từng quấn chỉ quanh cổ tay cô… bằng tay trần.

---

Sáng hôm ấy, nắng rọi qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu vào gian nội thất sắp đặt chỉnh tề bằng gỗ trầm. Không gian bên trong điện chính vẫn như mọi ngày – tĩnh lặng, nghiêm cẩn, và mang theo mùi nhang bài đặc trưng của nhà tổ.

Trầm Ly ngồi sau chiếc bàn dài khắc hoa mai, trước mặt là sổ tộc ký, bút lông, và từng tờ giấy ghi ngày giờ cưới hỏi mà chú ba vừa trình lên.

> — Con bé năm nay hai mươi hai, tánh tình ổn, nhà trai cũng môn đăng hộ đối… Nhờ Cô Trầm chọn giúp ngày cưới, cho tụi nhỏ được phúc đức.

Giọng chú ba cung kính, lưng khom nhẹ như tất cả mọi người khi bước vào gian thờ phụng. Tuy là trưởng tộc nhánh bên, nhưng ông vẫn gọi cô là Cô Trầm – một danh xưng không thể đổi, không thể xem nhẹ.

Trầm Ly không nói, chỉ nhẹ nhàng mở từng tờ ghi ngày sinh – ngày dạm – ngày cưới đề nghị ra xem. Đầu ngón tay cô lướt qua từng hàng chữ nét nghiêng tề chỉnh, yên lặng suy tính theo thiên can địa chi, tương khắc – tương sinh.

Một cơn gió nhẹ luồn qua khung cửa hé, làm tà áo dài của cô hơi động.

Cổ tay áo cũng theo đó trượt xuống, để lộ một đoạn da trắng mịn – và một vết hằn đỏ nhạt như sợi chỉ mỏng manh quấn quanh cổ tay trái.

Chú ba đột ngột ngẩng lên, cả người như bị điểm trúng huyệt.

Tay ông run lên, chiếc quạt trúc cầm hờ trên tay rơi xuống đất mà không hay biết.

> — Cô… Cô Trầm… tay cô… sao lại…

Trầm Ly khựng lại. Cô không hề nhận ra cổ tay áo mình đã trễ xuống.

Cô nhẹ nhàng kéo lại tay áo, che kín vết hằn, giọng vẫn bình thản:

> — Chỉ là dấu quấn chỉ thôi, vô ý để lại lúc lau đồ trong điện thờ.

Nhưng chú ba vẫn chưa hoàn hồn. Mắt ông mở to, như đang nhìn thấy thứ gì đó vượt quá sự hiểu biết.

> — Người đó… Người đó… đến đòi người rồi.

Trầm Ly khựng lại hoàn toàn.

> — Chú nói gì?

> — Không thể nào… Không thể nào… Cô là tông nữ, là người giữ mạch tổ. Làm sao… sao có thể…

> — Chú nói rõ.

Chú ba ngồi phịch xuống ghế, hai tay bấu chặt vào đầu gối, như đang cưỡng lại một ký ức gì đó xa xưa và đáng sợ.

> - Tổ tiên từng căn dặn, sẽ có người đến Trầm gia đòi người, một kẻ không thuộc về trần thế.

Trầm Ly nhìn thẳng vào mắt ông.

> — Người không thuộc trần thế?

> — Là người đã chết, hoặc… lẽ ra phải chết.

Trong một thoáng, đầu óc Trầm Ly quay cuồng.

Một người đàn ông bị thương nặng đến mức tưởng đã chết, xuất hiện ngoài cổng nhà tổ giữa trời chiều phủ sương…

Một người lạ mặt không ai biết, nhưng lại đi vào được trong mộng tông nữ…

Một sợi chỉ đỏ xuất hiện cùng lúc trên tay cô, không ai nhớ đã quấn từ bao giờ…

Trầm Ly lặng người.

Cô nhớ lại ánh mắt người đàn ông đó trong mộng: âm trầm, rõ ràng, nắm giữ hoàn toàn ý thức, không như một nhân vật do cô tưởng tượng ra.

Trong giấc mơ, cô là người ngoan ngoãn dâng mình, còn anh – là người nhìn cô như đã từng biết, từng giữ, từng đợi rất lâu rồi mới đến lượt mình… đòi lại.

Cô chưa từng nói tên, nhưng anh lại gọi cô trong mơ bằng giọng như khắc từ tiền kiếp.

> — “A Ly.”

Chú ba vẫn đang lắp bắp phía bên kia bàn, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán:

> — Cô… cô đừng để người đó đưa đi. Dù là trong mơ cũng không được. Không được để người ấy hoàn thành nghi lễ. Nhà tổ Trầm gia nếu không có tông nữ... thì... thì…

Câu nói ấy chưa kịp dứt, mà gió ngoài hành lang lại thổi ào qua, cuốn một góc khăn thờ bay lên cao. Lư đồng chạm khẽ vào nhau, phát ra tiếng keng khô khốc.

Trầm Ly vẫn chưa rời mắt khỏi cổ tay mình, nơi vết hằn đỏ nhạt mờ đi dưới tay áo, nhưng cô biết – nó chưa hề biến mất.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play